Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao không nói gì.
Hắn không cảm thấy nhóm người Di Cổ sẽ có lòng tốt giúp hắn.
Hắn cũng không cần.
“Bọn ta còn có những đối thủ khác phải giải quyết, Vân Tiêu thiếu chủ, ngươi một mình phải cẩn thận nhé.”
Tiêu Kiệt của Nhân Hoàng điện bỗng nhiên mở miệng, trong mắt xoẹt qua ý cười.
Ngụ ý câu nói là muốn nói cho đám người Cừu Một, hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.
Diêu Lâm một bên cũng lạnh lùng cười.
“Bọn ta cũng thế.” Di Cổ nói.
Hắn sẽ không ra tay giúp Quân Tiêu Dao.
“Các ngươi thật quá đáng...”
Bên phía thiên kiêu Giới Hải, đừng nói là những người có quan hệ với Quân Tiêu Dao.
Dù cho là những thiên kiêu không liên quan cũng có chút phẫn nộ.
Những chiến tướng của Giới Trong Giới, không những kiêu ngạo mà còn không coi ai ra gì.
Vào thời khắc then chốt vẫn còn đấu tranh nội bộ, làm người ta khinh thường.
“Có cần giúp đỡ không?”
Hoàng Chỉ ngược lại lại nói.
“Không cần, ba con kiến hôi mà thôi.”
Quân Tiêu Dao cười, hắn không có ý gì tức giận, càng chưa từng nghĩ tới việc để người ta giúp đỡ.
Khi bắt đầu hắn đã nói, có hắn ở đây, không cần những người khác.
“Hừ, nói khoác không biết ngượng!”
Ba người Cừu Một ra tay, muốn vây bắt Quân Tiêu Dao!
“Có ta cần ra tay không?”
Ở sau lưng Quân Tiêu Dao, Kỵ Nguyệt hỏi.
“Không cần, ngươi đợi bên cạnh, ta có thể cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy.” Quân Tiêu Dao truyền âm nói.
Mắt Kỵ Nguyệt lộ một tia dị sắc.
Quân Tiêu Dao vậy mà đã phát giác được?
Là thần hồn của hắn cảm giác quá nhạy bén ư?
Kỵ Nguyệt không nói gì, khẽ gật đầu, lui về phía sau.
Nhìn đến đây, vẻ mặt Cừu Một càng mang theo một loại lạnh lẽo.
Hắn có ý nghĩ với Kỵ Nguyệt, cũng liên tục theo đuổi.
Nhưng Kỵ Nguyệt không có bất cứ cảm giác gì với hắn.
Mà bây giờ, nàng lại là trở thành người hầu của Quân Tiêu Dao.
“Yên tâm đi Kỵ Nguyệt, chờ ta chém giết người này, sẽ để ngươi tự do.” Cừu Một nói.
“Còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân cơ à?”
Quân Tiêu Dao đơn giản đánh ra một quyền.
Pháp tắc đổ xuống, giống như đại dương mênh mông dâng trào.
Tu luyện đến loại trình độ này như Quân Tiêu Dao, thân thể, nguyên thần, pháp tắc đều vượt xa người cùng cảnh giới.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, tuy chỉ là chiêu thức đơn giản nhất, đều có thể phát ra uy năng cấp thần thông.
Cừu Một cũng ra quyền, Hoang Vu chi lực đi đôi với quyền phong của hắn lan ra.
Đây là Hoang Vu Ma Quyền đặc hữu của Bạt tộc, một quyền đánh diệt tất cả sinh cơ.
Ầm!
Hai người va chạm như đất bằng nổi sấm, gió lốc khuếch tán, chấn động khắp nơi.
Có tiếng xương nứt truyền ra, Cừu Một bị đánh lui, xương cánh tay đều vỡ vụn.
“Chuyện này...”
Cừu Một sững sờ.
Thân thể Bạt tộc bọn họ có thể so với dòng dõi của Thái Cổ đại hung, có thể tranh phong với chủng tộc luyện thể chí cường như đế tộc Cổ Thần.
Nhưng lại không đỡ được một quyền của Quân Tiêu Dao.
Điều này có chút không hợp lẽ thường!
Ầm!
Thi Đà và Mi Tông thấy thế, hai người tiến lên.
Cừu Một thì lách mình lui lại, sau đó thình lình xuất hiện trước mặt một thiên kiêu Giới Hải.
Trực tiếp xách hắn lên, cắn vào cổ họng hắn.
Máu tươi uống vào như nước.
Thiên kiêu đó trong nháy mắt đã bị hút thành thây khô.
Mà cánh tay Cừu Một, khí huyết quấn quanh, bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Đây là năng lực căn bản nhất của Bạt tộc, hút máu.
Chẳng những có thể dùng để khôi phục thương thế, còn có thể làm bản thân lột xác.
Bên này, Mi Tông ra tay, há mồm phun ra một luồng huyết quang.
Đó bất ngờ là một huyết ấn, đón gió tăng vọt, biến thành kích cỡ như một gò núi, quấn quanh khí tức huyết sắc, còn có khí tức Hoang Vu tràn ngập.
Đây là một món bí bảo hắn tế luyện, Huyết Ma đại ấn.
Chấn động rơi xuống chỗ Quân Tiêu Dao, mặt đất cũng bắt đầu sụp run hõm xuống.
Quân Tiêu Dao vẫn đơn giản, một chưởng quét ngang, pháp tắc lao ra.
Huyết Ma đại ấn chấn động mãnh liệt không cách nào rơi xuống được nữa.
Mi Tông cũng kinh ngạc không nhỏ.
Huyết Ma đại ấn này của hắn đủ để dễ dàng nghiền ép bất cứ tồn tại dưới Đạo Tôn nào.
Quân Tiêu Dao tuy rằng chiến lực nghịch thiên, nhưng cảnh giới hắn biểu hiện ra hiện tại cũng chỉ là Tạo Hóa Thần Tôn mà thôi.
Quân Tiêu Dao không để bụng, biến chưởng thành quyền.
Thần lực vô cùng ngưng tụ giữa cánh tay lao ra, hóa thành một quyền xé trời.
Đúng là Khai Thiên Thần Ma Quyền!
Răng rắc!
Huyết Ma đại ấn như núi đồi lập tức nứt toác, từ giữa một chia làm hai, mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Mi Tông rên lên một tiếng, bí bảo tế luyện bị phá hư, hắn cũng bị cắn trả nhất định.
“Đây là thân thể gì vậy?”
Mi Tông cũng sửng sốt.
Huyết Ma đại ấn của hắn có trộn lẫn vào một phần nhỏ tiên kim, vậy mà đơn giản như vậy đã bị đánh nổ.
Mà một bên khác, Thi Đà cũng chớp thời cơ ra tay.
Hiện tại hắn cũng đã hiểu, Quân Tiêu Dao quả thật không phụ danh tiếng của hắn, không phải nhân vật dễ đối phó.
Hắn một chưởng quét ngang, huyết khí cuồn cuộn, mang theo một loại khói đen mục nát dường như có thể làm vạn vật thối rữa.
Đây là một thức cực chiêu của hắn, Luyện Thi Huyết chưởng.
Một chưởng xuống, bất kỳ địch thủ nào cũng phải hóa thành mủ máu.
Trên người Quân Tiêu Dao chảy xuôi tiên huy, và Thi Đà tràn ngập huyết quang khói đen, quả thực là tương phản giữa thần linh và ác quỷ.
Tay trái tay phải của hắn đồng thời ra tay.
Tay trái vận chuyển tạo hóa sinh cơ, có khí tức thánh khiết tràn ngập, quang huy rực rỡ.
Tay phải vận chuyển tử vong tịch diệt, ô quang cuồn cuộn, minh hỏa lay động.
Đây là thần thông Quân Tiêu Dao rất lâu chưa từng thi triển ra, là hắn đánh dấu có được, chính là Chư Thiên Sinh Tử Luân!
Trên thực tế, một chiêu này không chỉ không yếu, ngược lại còn rất mạnh.
Chẳng qua là lúc Quân Tiêu Dao đánh dấu, cảnh giới còn chưa cao lắm, cho nên không cách nào hiển hóa hoàn toàn áo nghĩa của nó.
Mà bây giờ, cảnh giới của Quân Tiêu Dao tuy chưa thể coi là tuyệt đỉnh, vẫn còn chưa chứng đạo.
Nhưng tuyệt đối không thể coi là yếu được.
Lĩnh ngộ của hắn đối với pháp tắc sinh tử càng thêm khắc sâu.