Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn nghĩ cũng không sai.
Thực lực cảnh giới của Khúc Hồng Loan không yếu, hiện tại Quân Tiêu Dao hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng sự kính sợ đối với Ma Quân cơ hồ đã khắc vào trong xương cốt, trở thành một loại bản năng.
Cho nên, Khúc Hồng Loan mới nghe lời Quân Tiêu Dao như thế.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.”
Quân Tiêu Dao giống như nghĩ tới điều gì, nói: “Ta không hy vọng ngươi và Ma Hậu có bất kỳ tranh chấp gì, lại càng không muốn làm khó dễ nàng, hiểu chưa?”
Trước đó Oản Nhi có nói, Khúc Hồng Loan và Ma Hậu có vẻ như không hợp nhau.
Đã từng gây ra một số rắc rối cho Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Khúc Hồng Loan nghe vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia ghen tị.
Nhưng vẫn gật đầu nói: “Thiếp thân hiểu rõ.”
Sau khi giải quyết xong chuyện của Khúc Hồng Loan, Quân Tiêu Dao chuẩn bị rời đi, chờ Thất Tuyệt Vực mở ra.
Nhưng Khúc Hồng Loan lại bỗng nhiên cắn môi nói: “Công tử, tạm thời không ở lại chỗ thiếp thân sao?”
Đôi mắt của nàng rưng rưng.
“Ta còn có việc khác.”
Quân Tiêu Dao không có chút hứng thú nào với Khúc Hồng Loan.
Tuy Khúc Hồng Loan đã nhận định hắn chính là tân nhiệm Ma Quân tương lai.
Nhìn bóng lưng Quân Tiêu Dao rời đi, Khúc Hồng Loan như tiểu nữ nhi, giẫm giẫm chân ngọc.
“Thật đúng là lãnh đạm mà, nhưng điểm này cũng rất giống với Ma Quân đại nhân, giống như được tạc từ cùng một khuôn.
“Nhưng không sao, khối thịt này không sớm thì muộn sẽ ăn thôi, chẳng qua vấn đề là sớm hay muộn...”
Khúc Hồng Loan liếm liếm đôi môi thơm, vô cùng quyến rũ.
Quân Tiêu Dao rời khỏi tẩm cung của Khúc Hồng Loan, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Cảm giác bị lão a di để mắt tới thật là nguy hiểm.
Sau đó, Quân Tiêu Dao tìm được người của Huyền Ma tông.
Người của Huyền Ma tông dùng một ánh mắt hâm mộ nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không đếm xỉa, mà chỉ hỏi thăm bọn họ lai lịch của vị công tử Tô kia.
Theo lý thuyết, thiên kiêu Ma đạo thực lực như công tử Tô hẳn là phải nghe thấy mới đúng.
Nhưng bọn họ thực sự đều không rõ lắm.
Chỉ biết là, vị công tử Tô này đi cùng với một thế lực Ma đạo tên là Ma Linh cốc.
Thực lực của Ma Linh cốc không kém Huyền Ma tông là bao.
Quân Tiêu Dao nghe vậy, trong lòng suy nghĩ.
Trong thời gian tiếp theo, Quân Tiêu Dao cũng không đi tìm Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Mà là ngồi đợi Thất Tuyệt Vực mở ra.
Một bên khác.
Tại địa bàn chính của mạch Ma Hậu, bên trong một khoảng thâm cung rộng lớn.
Một nữ tử đeo khăn che mặt, thân mang váy tím, khí chất thần bí cao quý, nhàn nhã ngồi trên vương tọa.
Dưới khăn che mặt là dung nhan tuyệt mỹ của nàng, mái tóc đen đổ xuống như suối.
Đôi mắt rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh, tưởng như chỉ nhìn vào cũng có thể khiến người ta đông cứng.
Đường cong cơ thể hoàn mỹ, không thua kém so với Khúc Hồng Loan, còn có cảm giác mềm mại trẻ trung hơn.
Một đôi chân thẳng tắp thon dài, không có mấy vị nữ tử sánh được.
Nữ tử này, hiển nhiên là Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Mà lúc này, phía dưới có một nữ tử tiến lên, chính là một hậu duệ dòng chính trung thành với Ma Hậu.
Nàng nói: “Ma Hậu đại nhân, Ma Phi Khúc Hồng Loan bên kia phái người tới nói.”
“Lần này, mạch Ma Hậu muốn thống nhất chiến tuyến, nhất trí trong hành động, dùng để ứng đối dã tâm của Tà Chủ và mạch Uyên Hoàng.”
“Ồ?”
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt lộ ra một tia lạ thường.
Sau khi nàng đi vào Mạt Nhật Thần Giáo, gia nhập mạch Ma Hậu.
Dùng thủ đoạn lôi đình, thống hợp thế lực.
Nhưng Khúc Hồng Loan này lại là một kẻ đau đầu, hơn nữa có vẻ không hợp với Ma Hậu.
Nàng cũng là một vấn đề khiến Đông Phương Ngạo Nguyệt nhức đầu.
Không ngờ lần này nàng vậy mà lại chủ động nói muốn thống nhất chiến tuyến.
Đây chính là nàng biểu đạt nguyện ý quy thuận à?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đông Phương Ngạo Nguyệt biết, Khúc Hồng Loan này là một kẻ thích gây sự.
Trong toàn bộ mạch Ma Hậu, Khúc Hồng Loan cũng nắm trong tay quyền lực không nhỏ.
Mấy vị Ma Phi khác, hoặc nhiều hoặc ít, đều coi Ma Hậu đứng đầu.
Nhưng Khúc Hồng Loan lại không quan tâm điều đó.
Hiện tại thái độ này thay đổi, khiến cho Đông Phương Ngạo Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Kiểu nữ nhân như nàng, trừ khi Ma Quân xuất hiện ở trước mặt, bằng không thì nàng sẽ nghe ai?
Đông Phương Ngạo Nguyệt dùng tay ngọc xoa xoa huyệt thái dương.
Mặc kệ tình huống cụ thể như thế nào.
Ít nhất trước mắt, một phiền toái của nàng đã được giải quyết.
Đừng nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt sử dụng thủ đoạn dữ dội, xử lý sự việc dường như hết sức gọn gàng mà linh hoạt.
Nhưng mệt mỏi trong tâm, chỉ có bản thân Đông Phương Ngạo Nguyệt biết.
Nhưng nàng không hề hối hận, bởi vì đây là con đường nàng lựa chọn!
Vì mục tiêu kia, nàng nhất định phải có được lực lượng mạnh hơn!
Không tiếc bất cứ giá nào!
Sau khi bảo nữ tử báo tin kia lui ra, Đông Phương Ngạo Nguyệt lâm vào suy tư.
“Tiếp theo, chính là chuyện của Thất Tuyệt vực.”
“Tên Mục Lang Gia kia tính đạt được bội kiếm Ma Quân, sau đó danh chính ngôn thuận trở thành truyền nhân Ma Quân, đồng thời muốn thành thân với ta.”
Nhắc tới Mục Lang Gia kia, trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt lóe lên sự lạnh lùng và sát ý cực hạn.
Thân là nữ tử của đế tộc Đông Phương, vốn là không quá để ý đến nam tử.
Mà Mục Lang Gia kia, vậy mà còn muốn thành thân với nàng.
Chuyện này không thể nghi ngờ là đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Đông Phương Ngạo Nguyệt, khiến cho nàng lòng sinh sát ý.
Trong thiên hạ, nam nhân có tư cách cưới nàng, có mấy người?
Có lẽ, chỉ có một người.
Nếu như không phải hắn.
Vậy thì Đông Phương Ngạo Nguyệt, nguyện ý đời này đoạn tình, cô độc tới già.
Điều này thuộc về tự tôn và danh dự của nàng!
Trong đầu lại nghĩ tới thân ảnh áo trắng kia.
Nếu như hắn biết, có người muốn thành thân với mình.
Vậy hắn sẽ phản ứng ra sao đây?
Có tức giận không?
Sẽ muốn giết Mục Lang Gia sao?
Nếu là như thế, vậy Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ cảm thấy có chút vui vẻ.
Tuy ngoài miệng nàng sẽ không thừa nhận.
Đông Phương Ngạo Nguyệt thở dài một tiếng, vứt bỏ suy nghĩ dư thừa rườm rà.
Nàng phát hiện, từ sau khi gặp phải hắn, nàng càng ngày càng không giống chính mình.
Bắt đầu lưỡng lự, bắt đầu lo được lo mất, không còn là Huyết Công Chúa lãnh khốc vô tình, không chút tình cảm.