Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khoảnh khắc nào đó, Lý Vô Song bỗng nhiên cảnh giác, nguyên thần của bản thân vậy mà bị lực lượng thất tội tiêm nhiễm!
Nếu nguyên thần bị lực lượng thất tội hoàn toàn ăn mòn làm bẩn, như vậy thì sẽ triệt để sa đọa.
Sau đó ở lại nơi đây, hoặc sẽ bị luyện hóa làm hao mòn.
Mà thân thể thì trở thành một thể xác vô ý thức.
“Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?”
Vẻ mặt Lý Vô Song cực kỳ khó coi.
Ảo cảnh Thất Tội này sao lại khắc nghiệt như thế?
Ngay cả hắn còn như vậy, người khác chẳng phải càng không có đường sống?
“Đáng hận, vì bội kiếm Ma Quân, ta nhất định phải đi ra ảo cảnh Thất Tội...”
Trong lòng Lý Vô Song có một loại quyết chí nào đó.
Hắn cũng rất dứt khoát, trực tiếp làm một việc.
Đó chính là, tự chém một phần nguyên thần bị lực lượng thất tội ăn mòn làm bẩn.
Dù làm như thế sẽ khiến nguyên thần của hắn chịu thương tích, thậm chí có thể tạo thành một số ảnh hướng trái chiều không thể nghịch.
Nhưng cũng hết cách.
Nếu lại tiếp tục, như vậy hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng!
Là Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế, Lý Vô Song cũng coi như là người quyết đoán, trực tiếp muốn tự chém nguyên thần!
“Khụ...”
Vẻ mặt Lý Vô Song có phần vặn vẹo.
Loại đau đớn khi tự chém nguyên thần này, quả thực còn đau đớn hơn gãy xương cắt thịt vạn lần!
Đau đớn trên linh hồn, xa xa không phải đau đớn trên thể xác có thể so sánh.
Mà lúc Lý Vô Song chịu đựng loại đau đớn tự chém nguyên thần này.
Lại tuyệt đối nghĩ không ra, từ một nơi bí mật gần đó, có một bóng dáng vẫn kuoon cảm ứng hành động của hắn.
“Chậc chậc, không hổ là mãnh nhân một đời đã từng, Đấu Thiên Chiến Hoàng đúng là kẻ tàn nhẫn, đối với bản thân đều ác như vậy.”
Quân Tiêu Dao cảm thán nho nhỏ một phen.
Hắn nhìn hạt giống Thất Tội trong tay, không nghĩ tới thật sự có thể ảnh hưởng đến ảo cảnh Thất Tội.
Lý Vô Song này thật sự đã trở thành người dễ bị lừa thuần khiết, bị Quân Tiêu Dao coi như chuột bạch thí nghiệm.
Nếu để Lý Vô Song biết, đây là chuyện Quân Tiêu Dao giở trò quỷ sau lưng.
Phỏng chừng hắn tuyệt đối sẽ tức đến thất khiếu chảy máu, linh hồn thăng thiên.
Đây là lần thứ mấy Lý Vô Song bị hố?
Sợ là chính hắn cũng không muốn nhớ lại.
Nhìn Lý Vô Song tự chém nguyên thần, đã đủ thê thảm.
Quân Tiêu Dao biết, điều này chẳng khác nào lại suy yếu một tầng khí vận của Lý Vô Song.
Hắn muốn quật khởi lại, vậy càng khó như lên trời.
Nhưng Quân Tiêu Dao không có ý định trực tiếp hại Lý Vô Song trong ảo cảnh Thất Tội này.
Làm vậy không khỏi quá mức phung phí của trời.
Hắn còn muốn sau này có thể kiếm được món hời béo bở từ trên người Lý Vô Song.
Tự nhiên không thể để hắn vẫn lạc ở đây.
“Rau hẹ giữ lại từ từ cắt, không thể trực tiếp nhổ tận gốc.”
Quân Tiêu Dao chỉ muốn mượn Lý Vô Song làm quen sơ sơ với hạt giống Thất Tội mà thôi.
Hiện tại mục đích đã đạt được, Quân Tiêu Dao cũng không có hành động tiến thêm một bước.
Hắn ngược lại rời đi.
Không để ý đến Lý Vô Song tự chém nguyên thần, rơi vào đau đớn này.
Chờ sau khi tự chém nguyên thần, tu vi nguyên thần của Lý Vô Song hiển nhiên sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí còn có ảnh hướng trái chiều rất lớn đối với con đường tu luyện của hắn.
Nhưng điều này, không phải điều Quân Tiêu Dao để ý nữa.
Hắn chuẩn bị trực tiếp xuyên qua ảo cảnh Thất Tội, tiến vào chỗ sâu nhất Thất Tuyệt Vực.
Nhưng không bao lâu sau.
Quân Tiêu Dao lại cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc khác.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ khác thường, đi tới chỗ khí tức nọ.
Mà lúc này, ở một nơi khác trong ảo cảnh Thất Tội.
Đông Phương Ngạo Nguyệt một thân váy dài màu tím, khuynh mỹ tuyệt luân, cũng đang trải qua khảo nghiệm.
Ảnh hưởng của ảo cảnh Thất Tội sẽ lớn hơn với người lòng có chấp niệm.
Giống như Lý Vô Song, hắn ôm chấp niệm rất lớn với chuyện bị Đạo Hoàng một chưởng đánh giết.
Đây là khúc mắc của hắn.
Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt cho tới nay chỉ có một chấp niệm, một khúc mắc.
Lúc này, Đông Phương Ngạo Nguyệt rơi vào ảo cảnh Thất Tội, cảnh tượng trước mắt biến hóa.
Đây là một khuê phòng của nữ tử.
Hương nến ấm, màn sa đỏ.
Nhìn qua, cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
Ở trên giường.
Nằm một mỹ nhân dịu dàng.
Nàng rất đẹp, dung mạo như hoạ, nhìn qua có đôi nét tương tự với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng lúc này, người mỹ nhân dịu dàng này, dung nhan lại trắng bệch như giấy, gần như không có chút huyết sắc.
Bất chợt, trên khuôn mặt tái nhợt mỹ nhân dịu dàng hiện ra một vệt ửng hồng bệnh trạng.
Dưới da thịt của nàng có tơ máu màu đen quỷ dị đang lan tràn.
Đó dường như là một loại độc tố đang ăn mòn sinh mệnh của mỹ nhân.
“Khụ...”
Mỹ nhân dịu dàng nôn ra một ngụm lớn máu tươi, giống như ngay cả tim phổi đều nôn ra.
Mà trước giường mỹ nhân dịu dàng, có một tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, tóc đen như mực, vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Như tinh linh nhân gian.
Nhưng lúc này, thấy mỹ nhân dịu dàng nôn ra máu, tiểu nữ hài lại là trong mắt rưng rưng, ngập ngừng nói.
“Mẫu thân, ngươi lại nôn ra máu rồi, ta gọi Kiêu tỷ tỷ đi lấy thuốc...”
“Đừng, đừng làm phiền Kiêu, thuốc gì cũng vô dụng.”
Mỹ nhân dịu dàng vươn tay ngọc, giữ chặt tay tiểu nữ hài.
Tay tiểu nữ hài thì cầm chặt ngược lại tay của mỹ nhân dịu dàng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt, kèm theo tiếng khóc nức nở nói.
“Sẽ không, mẫu thân sẽ không chết, mẫu thân còn phải ở bên Ngạo Nguyệt, vĩnh viễn ở bên!”
Tiểu nữ hài này, rõ ràng là Đông Phương Ngạo Nguyệt khi còn nhỏ!
“Tiểu Ngạo Nguyệt...”
Người mỹ nhân dịu dàng này tự nhiên là mẫu thân của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Ánh mắt nàng mang theo từ ái và không nỡ, dùng tay vuốt ve đầu nhỏ của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Chỉ là nàng quá yếu ớt, ngay cả lực vuốt ve cũng nhẹ như vậy, như lông vũ bay xuống.
“Tiểu Ngạo Nguyệt, sau này cho dù chỉ có một mình ngươi, ngươi cũng phải kiên cường, biết không?”
“Mẫu thân...”
Tiểu Ngạo Nguyệt cắn môi, mắt to đỏ bừng, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống.