Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2705 - Chương 2705 - Quá Khứ Không Thể Miêu Tả

Chương 2705 - Quá khứ không thể miêu tả
Chương 2705 - Quá khứ không thể miêu tả

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ta biết, mẫu thân, Kiêu tỷ tỷ đã nói với ta.”

“Người xấu kia, đều là bởi vì người xấu kia, mẫu thân mới sẽ biến thành bộ dạng này...”

Môi hồng của Tiểu Ngạo Nguyệt gần như cắn chảy ra máu.

Trong mắt to mang theo hận ý khắc cốt.

Khó có thể tưởng tượng, một nữ hài nhỏ như thế, trong mắt lại có thể bắn ra hận ý nồng đậm như vậy.

“Tiểu Ngạo Nguyệt, đừng, đừng hận bất kỳ ai, đây là mệnh của mẫu thân.”

Thấy trong mắt to của Tiểu Ngạo Nguyệt bắn ra hận ý.

Trên mặt mẫu thân Ngạo Nguyệt toát ra vẻ không đành lòng.

Vì sao một hài tử nhỏ như này phải chịu đựng loại thù hận này chứ?

Nàng thật sự rất sợ.

Rất sợ Đông Phương Ngạo Nguyệt vì loại thù hận này, vặn vẹo tâm tính nàng, tương lai đi trên một con đường không có lối về.

“Vì sao, rõ ràng mẫu thân không sai, rõ ràng mẫu thân mới là người bị thương sâu nhất.”

“Vì sao, người xấu kia, lại có thể sống tốt như vậy, hại mẫu thân như thế, còn chẳng hỏi han...”

Tiểu Ngạo Nguyệt không kiềm được cảm xúc của mình, mang theo tiếng khóc nức nở hô lớn.

“Tiểu Ngạo Nguyệt, đáp ứng nương, đừng nghĩ những chuyện này, đừng báo thù, cũng đừng hận bất kỳ ai...”

Mẫu thân Ngạo Nguyệt thấy dáng vẻ này của Tiểu Ngạo Nguyệt, trong mắt lộ ra lo lắng.

Nàng không sợ chết.

Nàng chỉ sợ Đông Phương Ngạo Nguyệt, sẽ cả đời chịu đựng loại đau đớn và dày vò của báo thù.

“Không, ta hận, ta hận người nọ đối xử với mẫu thân thế này!”

Tiểu Ngạo Nguyệt chảy nước mắt hô lớn.

“Tiểu Ngạo Nguyệt, nghe lời!”

Mẫu thân Ngạo Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân hô lên, sau đó ho khan.

“Ta... Ta...”

Tiểu Ngạo Nguyệt cảm thấy uất ức.

Vì sao, vì sao mẫu thân nàng bị thương nặng nhất, nàng lại không có cả quyền hận.

Tiểu Ngạo Nguyệt cắn môi, trực tiếp chạy ra ngoài!

“Tiểu Ngạo Nguyệt...”

Phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt của mẫu thân Ngạo Nguyệt.

Nhưng Tiểu Ngạo Nguyệt không quay đầu lại.

Mà về sau, cảnh tượng lại lần nữa biến hóa.

Đây là một linh đường.

Một đám trưởng lão của đế tộc Đông Phương đều ở đây, áo trắng đồ tang.

Một tiểu nữ hài đứng trước linh đường, hai mắt trống rỗng.

Đúng là Tiểu Ngạo Nguyệt.

Một lần cãi cọ lúc trước.

Không nghĩ tới, lại là lần cuối nàng nhìn thấy mẫu thân.

Sau lần đó, mẫu thân của nàng cũng mất.

Nhắm mắt chết đi trong tiếc nuối.

“Ngạo Nguyệt...”

Một vài trưởng lão của đế tộc Đông Phương nhìn thấy Tiểu Ngạo Nguyệt, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.

Song khác với cảnh nghẹn ngào khóc rống trong tưởng tượng.

Tiểu Ngạo Nguyệt mặt không cảm xúc.

Chỉ là một đôi mắt to, vô cùng trống rỗng.

Lúc mẫu thân nàng mất.

Một phần tình cảm dạt dào sâu trong lòng nàng, dường như cũng theo đó đã chết.

Còn lại, chỉ có lạnh băng, thù hận, và...

Báo thù!

Thấy Tiểu Ngạo Nguyệt đứng ngơ ngác, giống như đã mất đi linh hồn.

Người đế tộc Đông Phương xung quanh đều thở dài trong lòng.

Một cô nương nhỏ như thế, không chỉ phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ, còn chịu đựng loại tiếc nuối này, càng phải gánh vác loại thù hận kia.

Có thể nói, đổi lại là người khác, sợ là đã sớm tâm thần sụp đổ, đều muốn phát điên.

Nhưng Tiểu Ngạo Nguyệt không có.

Ngay sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.

Trong linh đường chỉ có một mình Tiểu Ngạo Nguyệt.

Nàng quỳ gối trước linh cữu mẫu thân, bảy ngày bảy đêm, chưa từng đứng dậy.

Thân thể gầy yếu đó, cảm giác vô cùng yếu ớt, nhưng lại cực kỳ kiên cường.

Tiểu Ngạo Nguyệt không khóc.

Từ sau khi mẫu thân nàng mất, nàng phải cố gắng nhẫn nhịn, không để mình khóc.

Khóc không có tác dụng gì.

Mẫu thân nói, bảo nàng đừng báo thù, đừng hận bất kỳ ai.

Nhưng Tiểu Ngạo Nguyệt không làm được!

Mẫu thân nàng cho đến chết, đều không muốn tổn thương bất cứ một ai.

Nhưng người xấu kia, người hại mẫu thân nàng thê thảm như thế, lại vẫn sống rất tốt, quyền cao chức trọng, nhìn xuống thương sinh.

Nàng không bỏ qua như vậy được!

Lực lượng!

Chỉ có đạt được lực lượng mạnh hơn, mới có thể thay mẫu thân nàng báo thù!

Một luồng cảm xúc thù hận, hắc ám, tiêu cực ấp ủ trong lòng Tiểu Ngạo Nguyệt.

Mà cùng lúc luồng cảm xúc này dấy lên.

Bản thân Đông Phương Ngạo Nguyệt rơi vào ảo cảnh Thất Tội, nguyên thần cũng bắt đầu bị lực lượng thất tội ăn mòn.

Chấp niệm của nàng, quá sâu.

Nhưng, vào lúc này...

Một bóng dáng áo trắng đi vào ảo cảnh, đi vào linh đường.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé gầy yếu quỳ trên mặt đất.

Hắn thở dài một hơi.

Bóng dáng áo trắng này đương nhiên là Quân Tiêu Dao.

Khí tức quen thuộc hắn cảm nhận được lúc trước chính là của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Quân Tiêu Dao rõ ràng, trong lòng Đông Phương Ngạo Nguyệt có chấp niệm.

Mà loại chấp niệm này lại rất nguy hiểm trong ảo cảnh Thất Tội.

Mà tình hình cũng đúng như hắn dự đoán.

Nguyên thần của Đông Phương Ngạo Nguyệt đều bị nhiễm phải lực Thất Tội.

Bởi vì chấp niệm của nàng quá sâu quá sâu.

Trước đó, Quân Tiêu Dao cũng chỉ được nghe nói qua từ chỗ người hầu của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Chấp niệm của Đông Phương Ngạo Nguyệt có liên quan đến mẫu thân đã chết của nàng.

Nhưng giờ phút này.

Nhìn thấy một cảnh bên trong huyễn cảnh này.

Quân Tiêu Dao mới hiểu được, vị nữ tử Đông Phương Ngạo Nguyệt này đến tột cùng phải chịu tổn thương như thế nào.

Kiêu nói không sai.

Đông Phương Ngạo Nguyệt thật ra là một nữ tử khiến người ta rất đau lòng.

Nàng lấy tính cách lạnh lùng làm tê liệt mình, gom tất cả bi thương thù hận chuyển hóa thành lãnh khốc.

Trong lòng chỉ có duy nhất một chấp nhất.

Chính là lực lượng!

Mà sở dĩ nàng khao khát sức mạnh cũng là bởi vì, nàng muốn báo thù!

Khó có thể tưởng tượng, lúc Ngạo Nguyệt nhỏ tuổi thì đã phải chịu đựng nhiều như vậy.

Khi đó, nàng mới chỉ là một đứa bé mà thôi!

Quân Tiêu Dao đi lên trước.

Tiểu Ngạo Nguyệt trong huyễn cảnh, dường như phát hiện hắn, quay đầu xem xét.

Nàng nhìn thấy chính là một công tử áo trắng tuyệt thế đang nhìn mình bằng ánh mắt ôn hòa.

Mang theo một tia cảm thán.

“Ngươi là...”

Vẻ mặt tiểu Ngạo Nguyệt mê mang.

Quân Tiêu Dao không nói bất luận lời nào, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ôm tiểu Ngạo Nguyệt vào trong ngực.

Giờ khắc này, không cần thiết nói nhiều thêm bất cứ lời nào.

Một cái ôm, hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.

Bình Luận (0)
Comment