Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khiến người cảm giác kỳ dị là.
Tuy là huyễn cảnh.
Nhưng cho Quân Tiêu Dao cảm giác, luồng nhiệt độ cơ thể kia, nhịp tim kia là thật.
Tiểu Ngạo Nguyệt ngây người.
Nàng không kháng cự.
Một loại bản năng ấm áp, bao trùm trong tim.
Khiến nàng vốn bị hận thù, phẫn nộ, bi thương và tâm tình tiêu cực che phủ trái tim có một tia ấm áp.
“Đại ca ca, ngươi là ai vậy?”
Tiểu Ngạo Nguyệt lúng túng như mà hỏi.
“Có ta ở đây, ngươi sẽ không phải sợ hãi nữa.”
Giọng điệu Quân Tiêu Dao ôn hòa.
Nghe nói như thế, trong đôi mắt to vốn trống rỗng của tiểu Ngạo Nguyệt.
Bỗng nhiên có một giọt nước mắt trượt xuống.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy từ nay về sau đại ca ca sẽ luôn ở bên cạnh Ngạo Nguyệt sao?”
“Sẽ.”
Quân Tiêu Dao nói.
Tiểu Ngạo Nguyệt rơi nước mắt, cười.
Cùng lúc đó, nguyên thần bị lực Thất Tội nhuộm dần của Ngạo Nguyệt cũng là bắt đầu dần dần trong sạch.
Nguyên thần, dần dần thông thấu.
Chẳng biết lúc nào, huyễn cảnh tán đi.
Quân Tiêu Dao ôm một người trong ngực.
Nhưng cũng không phải là tiểu Ngạo Nguyệt.
Mà là...
Đông Phương Ngạo Nguyệt!
Giờ phút này, Đông Phương Ngạo Nguyệt, khóe mắt bỗng nhiên có một giọt nước mắt trượt xuống.
“Tiêu Dao...”
Đông Phương Ngạo Nguyệt sững sờ nhìn lên nam tử áo trắng cười ôn hòa trước mặt.
Hắn đã đi vào trái tim mình từ lúc nào.
Cứu mình sao?
“Xem ra là đã tỉnh táo lại, không sao thì tốt rồi.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng.
Hắn vốn là nghĩ, nếu như bây giờ không còn cách nào khác thì trực tiếp thúc giục lực lượng hạt giống Thất Tội đi hấp thụ lực Thất Tội trong nguyên thần Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không cần như vậy.
Bởi vì sự can thiệp của hắn, Đông Phương Ngạo Nguyệt tự mình tỉnh lại.
“Ngươi đều nhìn thấy rồi?”
Đông Phương Ngạo Nguyệt cụp mắt.
“Ừm, chẳng qua là ta cảm thấy có hơi đáng tiếc.”
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?” Đông Phương Ngạo Nguyệt hỏi.
“Lúc đó ta không ở bên cạnh ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.
Lời này không của hắn không phải lời nói dối dỗ người gì.
Nghe được lời Quân Tiêu Dao, trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt, hình như có một tia sáng lấp lạnh.
Qua nhiều năm như vậy, nàng lạnh lùng, vô tình, giết người vô số, được người xưng là máu công chúa.
Nhưng nào có ai biết, rốt cuộc nàng có dáng vẻ như thế nào dưới lớp mặt nạ?
Lại có ai thật sự hiểu tổn thương trong lòng nàng, đau đớn trong lòng nàng?
Chỉ có Quân Tiêu Dao nhìn thấy.
Đồng thời, cho nàng một cái ôm ấm áp.
Bất luận người hắn ôm là tiểu Ngạo Nguyệt.
Hay là Đông Phương Ngạo Nguyệt hiện tại.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn chăm chú Quân Tiêu Dao.
Sa mỏng trên mặt nàng trượt xuống, lộ ra dung nhan khuynh thành làm thiên địa ảm đạm phai mờ.
“Ngạo Nguyệt, ngươi...”
Quân Tiêu Dao sững sờ.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức không nói nên lời.
Hắn, bị môi đỏ của Đông Phương Ngạo Nguyệt khóa lại.
Nàng hôn lên.
Rất dùng sức.
Khó có thể tưởng tượng, một nữ tử lại sẽ có thời điểm lớn mật như vậy.
Cũng chỉ có Đông Phương Ngạo Nguyệt mới dám chủ động như vậy.
Môi của nàng, rất mềm mại, mang theo nhiệt độ.
Thật lâu, rời môi.
Đông Phương Ngạo Nguyệt có hơi thở dốc.
Nhưng khác so với những nữ tử khác, sau khi hôn hoặc kiều khiếp, hoặc ngượng ngùng.
Đông Phương Ngạo Nguyệt, chỉ là kiều nhan ửng đỏ, ánh mắt từ đầu đến cuối lại vẫn luôn nhìn Quân Tiêu Dao.
“Lúc trước, nhân sinh của ta, trừ báo thù thì không còn gì suy nghĩ nào khác.”
“Nhưng là hiện tại, Tiêu Dao, sau khi gặp được ngươi, ta cảm thấy, có lẽ ta còn có thể chờ mong thêm một chút gì đó khác.”
Nếu như nói, trước khi gặp được Quân Tiêu Dao.
Cuộc sống của Đông Phương Ngạo Nguyệt hoàn toàn u ám, bị suy nghĩ lo báo thù bao phủ.
Thì hiện tại sau khi gặp được Quân Tiêu Dao.
Hắn như nắng ấm, chiếu sáng cuộc sống âm u của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Ai nói Huyết Công Chúa thì không cô đơn chứ?
Chỉ là, không gặp được đúng người mà thôi.
Mà bây giờ, nàng gặp được rồi.
Nàng chủ động thổ lộ.
Nàng không muốn bỏ qua.
Quân Tiêu Dao im lặng.
Sau đó, mở miệng nói.
“Con đường báo thù, ta đi cùng ngươi.”
Một câu vô cùng đơn giản.
Không có chàng chàng thiếp thiếp gì đó, không có lời tâm tình chậm rãi nào.
Nhưng chính một câu vô cùng đơn giản này, lại khắc sâu hơn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào.
Quân Tiêu Dao, không biết đối tượng Đông Phương Ngạo Nguyệt muốn báo thù là ai.
Cũng không biết gian nan đến mức nào.
Nhưng lại trực tiếp mở miệng, nguyện ý cùng đi trên một con đường với nàng.
Đây cũng là lời thề kiên định nhất.
Đôi mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt óng ánh.
Nàng không có thói quan rơi lệ.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, nàng giống như có thể cởi bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang lạnh lùng.
Để lộ nội tâm mềm mại ở trong.
Giống như là tiểu Ngạo Nguyệt khi đó.
Đông Phương Ngạo Nguyệt, lại lần nữa ôm chặt lấy Quân Tiêu Dao.
Một dòng dịu dàng yên lặng chảy xuôi.
Thật lâu, Đông Phương Ngạo Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng bản thân.
Nàng nhìn Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp vốn lạnh lùng không chút tình cảm nào kia.
Giờ phút này lại tràn ngập một loại tình cảm quyến luyến.
Khó có thể tưởng tượng, Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ có loại ánh mắt này.
Nữ tử dùng sự lạnh lùng vô tình che đậy lòng mình này.
Lần đầu tiên hoàn toàn mở lòng vì một nam tử.
“Tiêu Dao, ngươi muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho ngươi biết.”
Giọng nói Đông Phương Ngạo Nguyệt nhẹ nhàng như tiếng trời.
“Liên quan tới mục tiêu của ngươi, đối tượng báo thù của ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.
Tuy hắn biết chấp niệm của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn chưa biết đối tượng báo thù của nàng là ai.
Hơn nữa Đông Phương Ngạo Nguyệt thân là đại tiểu thư của đế tộc Đông Phương, hiện tại còn là thiếu tộc trưởng.
Trong thế hệ trẻ Giới Hải, cũng tuyệt đối là một nhân vật có quyền thế.
Cho dù như vậy, Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn luôn không dừng việc theo đuổi sức mạnh.
Như vậy chứng minh đối tượng báo thù của nàng chắc chắn không phải nhân vật đơn giản gì.
Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt lóe lên hận ý.
Tuy Quân Tiêu Dao, khiến trái tim nàng cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng cũng không có nghĩa là, Đông Phương Ngạo Nguyệt buông bỏ mối cừu hận này.
“Kẻ khiến mẫu thân của ta lâm vào hoàn cảnh bi thảm như vậy đến từ Giới Trong Giới.”
“Giới Trong Giới...”
Quân Tiêu Dao nhíu mày.
“Người kia, tên là Lê Thánh!”
Đông Phương Ngạo Nguyệt dùng ý lạnh khắc cốt ghi tâm phun ra tên của đối tượng báo thù kia.