Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2714 - Chương 2714 - Tam Giáo Quy Nguyên, Nghiền Nát Mục Lang Gia

Chương 2714 - Tam giáo quy nguyên, nghiền nát Mục Lang Gia
Chương 2714 - Tam giáo quy nguyên, nghiền nát Mục Lang Gia

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong bóng tối, truyền đến âm thanh lạnh lẽo mang theo hận ý của Mục Lang Gia.

“Hừ, bị nhốt vào Ma Cảnh Hắc Ám của ta mà còn có thể bình tĩnh như thế, ngươi đến chết cũng không biết bản thân sẽ chết như thế nào đâu.”

Quân Tiêu Dao vẻ mặt ung dung.

Ma Cảnh Hắc Ám đem lại cho hắn cảm giác giống như một loại dị tượng nào đó, lại giống như cả một lãnh địa nào đó vậy.

Thậm chí còn có khả năng che giấu cảm giác thần hồn vô cùng hiệu quả.

Có thể nói rằng, nếu như một thiên kiêu bình thường bị lạc vào trong này, như vậy hoàn toàn sẽ trở thành một con ruồi không đầu.

Nhưng đối với một Quân Tiêu Dao mà ngay tại Vô Nhân Khu đều có thể tùy ý hành động, tùy ý cảm giác mà nói.

Hắn rất muốn hỏi một câu, chỉ có vậy thôi sao?

Vụt!

Phía trước, một bóng người đột ngột xuất hiện, đánh một chưởng về phía Quân Tiêu Dao.

Mà Quân Tiêu Dao ánh mắt lóe lên.

Một tay vung ra.

Bóng người này rực tiếp tan rã!

Có một luồng ánh sáng khủng bố, từ phía sau lưng Quân Tiêu Dao đánh úp tới.

Quân Tiêu Dao dường như đã sớm dự đoán được, khởi động pháp lực miễn dịch vòng Thần.

Chiêu thức này lập tức tan rã.

“Hả?”

Hiển nhiên, ngay lúc này, Mục Lang Gia đang núp trong bóng tối cũng sửng sốt một chút.

Ngay sau đó.

Từ trong bóng tối, hàng trăm hàng ngàn bóng người chen chúc nối đuôi nhau xuất hiện.

Thật bất ngờ, tất cả đều là Mục Lang Gia.

“Ta xem ngươi làm sao mà phân biệt được nào!”

Hàng trăm hàng ngàn ảo ảnh Mục Lang Gia đồng thời hét lớn.

Quân Tiêu Dao cũng chỉ cười nhạt rồi khẽ lắc đầu.

Loại trò hề này, đối với hắn mà nói thật sự là có chút buồn cười.

Sau một khắc, một làn sóng thần hồn cuồn cuộn khủng bố từ trong thức hải của Quân Tiêu Dao xông ra, quét ngang bốn phương mười hướng.

Đây chính là sự cường đại áp đảo của một thần hồn thuộc về cấp Hằng Sa Đại Viên Mãn!

Chỉ trong chốc lát, tầng tầng ảo ảnh bị quét tan, chỉ còn lưu lại một bóng người mơ hồ.

“Làm sao có thể như vậy được?! Lực thần hồn của ngươi…”

Mục Lang Gia trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc hét lên.

Hắn vốn cho rằng Quân Tiêu Dao chỉ am hiểu thân thể.

Cho nên, mới xuất ra loại chiêu thức át chủ bài này, ý đồ muốn vắt kiệt chết hắn.

Kết quả thì lực thần hồn của Quân Tiêu Dao lại bất ngờ vượt xa khỏi dự đoán của hắn, có thể nói là gây chấn động cực kỳ lớn cho hắn!

Quân Tiêu Dao lười phải dong dài nhiều lời, bước chân đạp mạnh xuống đất giống như co lại thành tấc, trực tiếp vọt tới trước mặt Mục Lang Gia.

Sau đó liền nện ra một quyền!

Tuy Mục Lang Gia đã vận toàn lực hòng ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn bất lực phun ra một búng máu, dường như đã bị tổn thương vô cùng nặng nề.

Mà ở bên ngoài, những gì mà đám người Đông Phương Ngạo Nguyệt, Tô Linh Vận cùng Cổ Nghiệt quan sát được.

Chính là một bóng người từ trong màn sương đen cuồn cuộn kia, bị ném bay ra ngoài. Đó chính là Mục Lang Gia.

“Làm thế nào lại như vậy?!”

Cổ Nghiệt lại nhíu mày chặt hơn.

Hắn và Mục Lang Gia đương nhiên không đứng cùng một phe.

Hắn là nhất mạch của Uyên Hoàng.

Mà Mục Lang Gia là nhất mạch của Tà Chủ.

Vì vậy nên trước đó bọn họ cũng đã từng có mấy lần giao chiến qua.

Đối với thực lực của Mục Lang Gia, hắn vẫn rất rõ ràng.

Tuy không thể khẳng định thực lực của hắn có thể đàn áp được tất cả đồng niên cùng thế hệ, nhưng Mục Lang Gia tuyệt đối nằm trong nhóm những người đứng đầu.

Mà thực lực của hắn như vậy, lại còn phải chật vật đến như thế.

Bên kia, màn sương đen chậm rãi tan.

Bóng dáng Quân Tiêu Dao đằng xa dần dần lộ rõ.

Chẳng những trên người hắn không có một chút dấu vết đánh nhau nàom

Mà thậm chí ngay cả góc áo cũng vô cùng ngay ngắn chỉnh tề.

Như vậy rõ ràng không hợp thói thường chút nào!

Đem đi so sánh với Mục Lang Gia, quả thực hai người đúng là một trời một vực, khác biệt với cùng.

Thậm chí còn không có đủ khả năng để đem lên bàn cân mà so sánh nữa.

Mục Lang Gia, trên cằm nhoe nhoét đầy máu tươi, đầu vai gãy, xương cốt trong cơ thể đều bị đánh cho nát vụn hết cả.

Khóe mắt hắn nhảy lên đầy dữ tợn.

Nếu không phải trong một khoảnh khắc cuối cùng hắn kịp thời vận năng lượng của bản nguyên của Ma Quân bảo vệ thân thể.

Thì một quyền kia của Quân Tiêu Dao cũng đủ để hắn ngã xuống.

Mà hiện tại thì đừng nói đến chuyện sẽ chiến thắng Quân Tiêu Dao nữa.

Ngay bây giờ hắn cảm giác được một luồng hơi thở nguy hiểm đến sinh mạng đầy nồng đậm!

“Cổ Nghiệt, còn có một huynh đài khác nữa, chúng ta bây giờ liên thủ với nhau, bằng không thì ma kiếm sẽ bị tên này cướp đi mất.” Mục Lang Gia nói.

“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”

Tô Linh Vận trong lốt hoá trang thành Công tử Tô khẽ cười nhạt một tiếng.

Nếu bây giờ nàng xen vào thì có tác dụng gì đâu?

Trước đó nàng cũng đã từng cùng với Quân Tiêu Dao giao thủ qua.

Tuy rằng chỉ là một hồi giao đấu ngắn, nhưng nàng cũng tự mình hiểu rõ được, muốn chiến thắng Quân Tiêu Dao thì quả thật là chẳng có hy vọng gì.

“Cổ Nghiệt, ta và ngươi đều là người sở hữu Ma Quân bản nguyên, nếu chúng ta liên thủ, nhất định sẽ có hy vọng.”

Mục Lang Gia lại nhìn về phía Cổ Nghiệt.

Cổ Nghiệt khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống.

Bây giờ trong lòng hắn đang xoắn xuýt rối rắm vô cùng.

Nói thật, bản năng nhận biết nguy hiểm của hắn luôn reo inh ỏi mỗi khi chạm mặt Quân Tiêu Dao.

Thế nhưng, ma kiếm lại hấp dẫn hắn.

Nếu như hắn bỏ chạy thì sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội đoạt lấy ma kiếm.

Ngay lúc trong lòng Cổ Nghiệt đang rối rắm như tơ vò.

Quân Tiêu Dao thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần trốn.”

Dứt lời, một tia sáng chói loá ngưng tụ ở lòng bàn tay Quân Tiêu Dao.

Quy tắc hư không đan xen lẫn nhau, tạo nên pháp tắc.

Cuối cùng hóa thành một bàn cờ, giam cầm Cổ Nghiệt ở trong.

Bình Luận (0)
Comment