Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn thấy bàn cờ, đồng tử Cổ Nghiệt nhất thời trừng lớn, đồng tử co lại nhỏ như lỗ kim.
Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo khôn cùng hệt như rơi xuống hầm băng.
“Thì ra là ngươi!”
Cổ Nghiệt cũng chẳng xa lạ gì với chiêu thức thần thông này nữa.
Bởi vì hắn đã từng bỏ trốn khỏi nó một lần.
“Lần này ngươi không được may mắn như vậy nữa đâu.”
Quân tiêu dao cất bước, tay vận lực lượng càn khôn bốn phương, bắt đầu chém giết Cổ Nghiệt.
Lần này, Cổ Bích muốn chạy trốn là chuyện bất khả thi.
“Giao hắn cho ta.”
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng vươn tay ra, trong lời nói hàm chứa sát ý lạnh lẽo.
Nàng đã sớm mất hết kiên nhẫn đối với tên thuốc cao da chó Mục Lang Gia rồi.
“Được.”
Quân Tiêu Dao cũng không quá quan tâm.
Có lẽ giá trị cuối cùng của Mục Lang Gia cũng chỉ là bao cát trút giận của Đông Phương Ngạo Nguyệt thôi.
Cảm nhận được rõ ràng luồng sát khí lạnh lẽo toả ra từ Đông Phương Ngạo Nguyệt, sắc mặt Mục Lang Gia trở nên khó coi vô cùng.
Nếu như còn ở trạng thái toàn thịnh, hắn chắc chắn không phải kẻ yếu.
Nhưng hiện tại hắn đã bị Quân Tiêu Dao đả thương nặng nề.
Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt, thực lực không thể xem là yếu ớt, ngược lại còn mạnh mẽ đến đáng sợ.
Vốn thiên tư của nàng đã xuất sắc hơn người, hơn nữa còn được Cửu Thiên Huyền Nữ của đế tộc Đông Phương đích thân dạy dỗ tu luyện.
Nàng còn sở hữu Cốt Vạn Đạo của Đông Phương Hạo.
Sau đó lại từ Huyền Hoàng Vũ Trụ đạt được Linh Tổ Đế Thân.
Sau đó lại nắm trong tay Ma Quân bản nguyên.
Và còn cả nguyên bản của Ma Hậu nữa.
Có thể nói, luận các loại cơ duyên thủ đoạn, Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng chỉ yếu hơn mỗi mình Quân Tiêu Dao.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ Giới Hải, nàng tuyệt đối là nhân vật được xếp vào top đầu những người năng mạnh nhất.
Nếu như nàng hoàn toàn nghiêm túc thì cho dù là một Mục Lang Gia toàn thân không có tổn hại gì cũng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, chỉ có thể cắn răng uất hận mà thôi.
Chứ đừng nói gì đến tình trạng hiện tại.
Đông Phương Ngạo Nguyệt ra tay, đầy quả quyết và tàn nhẫn, thần thông uy năng càng làm cho Mục Lang Gia phải trợn mắt kinh ngạc.
Thì ra vị Ma Hậu này lại che giấu thực lực đến mức này!
Mà bên kia, Cổ Nghiệt cũng ôm trong lòng nỗi khổ không cách nào tả hết.
Quân Tiêu Dao ra tay gọn gàng và lưu loát, không hề có một chút gì lưỡng lự.
“Lại là ngươi, thì ra ngươi lại che giấu sâu như vậy…”
Cổ Nghiệt kinh hãi không thôi.
Kẻ trước mặt hắn rốt cuộc là quái thai yêu nghiệt phương nào.
Hắn có cảm giác như thế toàn bộ Mạt Nhật Thần Giáo đều bị Quân Tiêu Dao tính kế, lâu nay chỉ biết chạy vòng vòng trong lòng bàn tay Quân Tiêu Dao mà thôi.
Quân Tiêu Dao tất nhiên là không buồn nhiều lời với Cổ Nghiệt.
Cổ Nghiệt tuy đã thi triển ra tất cả vốn liếng của mình bấy lâu nay, cố gắng thúc đẩy lực lượng Ma Quân bản nguyên.
Nhưng thế thì sao?
Đối với Quân Tiêu Dao, đây giống như việc châu chấu đá xe vậy.
Qua một hồi lâu.
Cổ Bích ở trong đó gào lên một tiếng không cam tâm, thân hình giải thể thành quân cờ rải rác, hình thần vẫn diệt.
Mà bên kia, Mục Lang Gia cũng đang chật vật vô cùng, manh nha bên bờ vực cái chết.
“Đông Phương Ngạo Nguyệt, ngươi là Ma Hậu, ta là Ma Quân, sau này chúng ta có cùng nhau ở Mạt Nhật Thần Giáo không tốt sao?”
Mục Lang Gia hét lớn.
“Ngu xuẩn mất khôn.”
Trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt chỉ có vẻ lạnh lùng thường trực.
Đã sắp chết đến nơi rồi còn ngu dốt chưa nhận ra hiện thực, ở đó mà ham muốn viển vông.
Nàng lại ra tay, thần thông nghiền ép xuống người hắn.
Cả người Mục Lang Gia đều bị nổ tung.
Tuy khí vận Mục Lang Gia vô cùng bất phàm, lại còn chiếm được truyền thừa của cường giả.
Nhưng ở trước mặt hai người Quân Tiêu Dao cùng Đông Phương Ngạo Nguyệt thì cũng chỉ được xem như cặn bã ven đường mà thôi.
Trước khi giết chết hai kẻ sở hữu bản nguyên của Ma Quân là Mục Lang Gia và Cổ Nghiệt.
Quân Tiêu Dao cùng với Đông Phương Ngạo Nguyệt đã đem bản nguyên của Ma Quân trong cơ thể bọn họ tinh luyện ra.
bản nguyên của Ma Quân trong cơ thể Mục Lang Gia rõ ràng là nhiều hơn Cổ Nghiệt.
Cũng xem như xấp xỉ một chín một mười với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng bản nguyên của Ma Quân trong cơ thể Quân Tiêu Dao còn nhiều hơn tổng số bản nguyên của Ma Quân của cả ba người Đông Phương Ngạo Nguyệt, Mục Lang Gia và Cổ Nghiệt sau khi cộng lại.
Cho nên việc Khúc Hồng Loan nói hắn là truyền nhân đã định sẵn của Ma Quân có lẽ cũng không phải là lời nói vớ vẩn.
Nhưng trước khi sắp xếp cho số bản nguyên của Ma Quân này.
Vẫn còn một việc cần phải làm.
Ánh mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn về phía công tử Tô, cũng chính là phải Tô Linh Vận.
Đôi mắt đẹp hiện lên tia sát ý nồng đậm.
Trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ muốn diệt khẩu.
Mà ngay lúc đó, Tô Linh Vận cũng khẽ cười khổ, giang hai tay ra, ánh mắt chút vô tội nhìn về phía Quân Tiêu Dao nói.
“Vân Tiêu thiếu chủ, phu nhân nhà ngươi hình như muốn giết ta…”
Nghe được lời đó, Đông Phương Ngạo Nguyệt ngây ngẩn cả người, trong đầu chợt hiện lên dấu chấm hỏi.
“Việc này… Ngạo Nguyệt, đây cũng là người một nhà.”
Quân Tiêu Dao lên tiếng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Ngạo Nguyệt, thân hình của Tô Linh Vận chợt xoay chuyển.
Trút xuống vẻ ngoài nữ giả nam trang là Công tử Tô, khôi phục lại diện mạo vốn có của bản thân.
Tô Linh Vận đoan trang thoát tục, thanh nhã vô song.
Một thân đạo bào màu xanh, dáng người thon dài mảnh khảnh.
Tóc đen như mực, buộc cao thành đuôi ngựa.
Cả người nàng toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.
Nàng giống như đóa phù dung giữa làn nước trong trẻo, từng đường nét tinh tế dường như được bàn tay tạo hóa tỉ mỉ đẽo gọt.
Có thể nói, tuy nơi đây có mỹ nhân tuyệt sắc Đông Phương Ngạo Nguyệt với dung mạo mỹ miều toả hào quang vạn trượng lấn át hết tất thảy.
Nhưng Tô Linh Vận cũng sở hữu cho mình một nét đẹp tràn ngập hơi thở trẻ trung và mỹ lệ riêng biệt.
Đây là một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đông Phương Ngạo Nguyệt đẹp khuynh thế tuyệt luân, giống như đóa mẫu đơn rực rỡ, điên đảo chúng sinh.
Mà Tô Linh Vận thì như dòng suối mát trong chảy róc rách trong núi, ví von nàng là đóa liên hoa, thấm dần vào ruột gan, một nét đẹp tự nhiên, thanh nhã và thoát tục.
Tận mắt nhìn thấy vị công tử tuấn mỹ trong nháy mắt đã biến thành nữ tử.
Đông Phương Ngạo Nguyệt làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì.