Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vị này là…”
Đông Phương Ngạo Nguyệt nói.
“Làm quen một chút đi, Tam Thanh đạo môn, Tô Linh Vận.”
Tô Linh Vận vươn tay, đầy tự nhiên và hào phóng.
Đông Phương Ngạo Nguyệt đầu tiên là hơi sững sờ một lát, sau đó cũng mỉm cười đáp lại.
Tuy là lần đầu tiên biết đến nhau, nhưng vừa rồi, Tô Linh Vận đã nói với Quân Tiêu Dao rằng phu nhân của nhà ngươi muốn giết ta.
Đông Phương Ngạo Nguyệt thật sự có chút hưởng thụ hai chữ phu nhân mà đối phương thốt ra đó.
Tuy rằng nàng hiện tại tạm thời còn chưa sở hữu danh phận này.
“Thật có lỗi, là ta hiểu lầm rồi.”
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng vươn tay ngọc ra, mỉm cười tươi rói lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.
Quân Tiêu Dao thấy vậy ngạc nhiên không thôi.
Từ khi nào mà một người như Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng có thể lộ ra nụ cười như vậy với những người khác?
Hắn đương nhiên không biết, hai chữ phu nhân của Tô Linh Vận đã đâm thẳng vào tâm ý sâu trong lòng Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Hai bàn tay ngọc ngà nắm lấy nhau, đây cũng là một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Chỉ là tình huống hiện tại thì chẳng có ai có thời gian rảnh rỗi mà đi thưởng thức.
Tô Linh Vận cũng giải thích đơn giản vài câu về chân tướng cho Đông Phương Ngạo Nguyệt hiểu.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng hiểu rõ.
Tuy nhiên Tô Linh Vận đã cũng giấu nhẹm đi một sót chuyện nhỏ không đáng kể.
Tỷ như việc lúc cùng Quân Tiêu Dao luận bàn, thân thể va chạm, hắn đã đánh vào ngực nàng.
Vừa nói Tô Linh Vận còn âm thầm nháy mắt với Quân Tiêu Dao.
Giống như đang nói, ta là một người rất tinh tế phải không nào.
Hoàn toàn không ở trước mặt phu nhân của nhà người ta ăn nói linh tinh cái gì cả.
Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không nhìn thấy gì.
Sau khi giải trừ hiểu lầm, Tô Linh Vận nhìn về phía hai nguyên bản của Ma Quân đang trôi nổi giữa không trung, quay sang nói với Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, ngươi hãy hấp thụ số nguyên bản của Ma Quân này đi.”
Tại Ảo cảnh Thất Tội, sau khi cùng Quân Tiêu Dao đâm thủng tầng cửa sổ giấy này.
Đông Phương Ngạo Nguyệt dường như đã thật sự biến thành một người nội trợ dịu dàng, một tiểu kiều thê ngọt ngào, hiền tuệ.
Suy nghĩ đầu tiên, vấn đề không nằm ở việc thực lực của mình mạnh đi, mà là ở chỗ Quân Tiêu Dao có cần đến hay là không.
“Không cần đâu, nguyên bản của Ma Quân trong cơ thể ta so với chút này còn nhiều gấp mấy lần. Ngạo Nguyệt, muội hãy luyện hóa đi chúng đi.”
Quân Tiêu Dao nói với Tô Linh Vận.
“Tô cô nương, về chuyện chúng ta sở hữu Ma Quân bản nguyên, ta rất hy vọng ngươi sẽ không truyền chuyện này ra ngoài.”
“Đó là chuyện đương nhiên, ta biết đây là một khâu trong kế hoạch của các ngươi.”
“Chỉ cần có thể gây bất lợi cho Mạt Nhật Thần Giáo và có lợi cho Tam giáo thì ta tất nhiên là ủng hộ cả hai tay.”
Tô Linh Vận gật đầu nói, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe thấy thế cũng không đắn đo từ chối nữa.
Dù sao bây giờ giữa nàng và Quân Tiêu Dao cũng không cần phải tỏ ra khách sáo gì nữa.
Rất nhanh, Đông Phương Ngạo Nguyệt liền bắt đầu thúc hấp thu và luyện hóa hai nguyên bản của Ma Quân thuần túy này.
“Chậc chậc, Đông Phương cô nương quả thật là có chút ghê gớm quá đi. Ngoài việc thân mang Bản nguyên Ma Hậu, lại còn là người sở hữu nguyên bản của Ma Quân nữa...”
Tô Linh Vận sau khi quan sát xong cũng phải líu lưỡi một phen.
Có thể nói, trong tương lai Đông Phương Ngạo Nguyệt nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật nghịch thiên.
Có thể cùng với Đông Phương Ngạo Nguyệt có chút giao tình, Tô Linh Vận tự nhiên cũng vui vẻ trong lòng.
Tuy rằng danh tiếng của Huyết Công Chúa tại Giới Hải không được tốt lắm.
Nhưng Tô Linh Vận cũng không để ý lắm.
Bây giờ nàng ngược lại còn cảm thấy Đông Phương Ngạo Nguyệt tính tình không tệ lắm, nào có lạnh lùng vô tình như trong lời đồn đâu?
Nàng dĩ nhiên không biết bởi vì cách bản thân nói chuyện mới khiến cho Đông Phương Ngạo Nguyệt có thiện cảm tốt với mình.
Trong lúc Đông Phương Ngạo Nguyệt đang hấp thu bản nguyênMa Quân.
Tô Linh Vận nói: “Ta ra ngoài cung thay các ngươi trông coi những người khác cho, đỡ cho bọn họ quấy rầy các ngươi.”
“Tô cô nương, ma kiếm kia…”
Quân Tiêu Dao thoáng chần chờ.
Tô Linh Vận lơ đễnh cười nói: “Không quan trọng đâu, thật ra ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện tranh đoạt ma kiếm gì đó. Mà nếu Mạt Nhật Thần Giáo có được nó thì không ổn.”
“Nếu như nó nằm trong sự khống chế của hai người thì ta đây cũng yên lòng hơn phần nào.”
“Ít nhất thì các ngươi đã chôn một viên lôi ở Mạt Nhật Thần Giáo rồi.”
“Mà nếu như sau này các ngươi có năng lực có thể khống chế Mạt Nhật Thần Giáo, nói không chừng thì Tam giáo của ta còn có thể là chẳng phí một binh một tốt nào cũng giải quyết một cường địch.”
“Đây không phải là chuyện vui vẻ nhất sao?”
Đông Phương Ngạo vừa cười vừa nói, gương mặt tràn ngấp vẻ vui sướng.
Quân Tiêu Dao không khỏi âm thầm cảm thán.
Vị Đạo môn muội tử này, hào phóng, thoải mái, lại thấu hiểu hơn người!
Hắn thích cùng những người như vậy hợp tác, không phải tốn công tốn sức gì.
“Vậy thì chuyện này đành phải làm phiền Tô cô nương rồi.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Không cần khách khí như vậy, Đạo môn bọn ta thích nhất là kết giao thiện duyên, nói không chừng sau này ta còn muốn ôm bắp đùi của Vân Tiêu thiếu chủ đấy.”
Đông Phương Ngạo nháy mắt, mỉm cười đáp.
“Sau này có gì khó khăn cần giúp đỡ, cứ việc tìm tới ta.”
Quân Tiêu Dao cũng sảng khoái đáp lại.
“Một lời đã định nhé!”
Đông Phương Ngạo xoay người biến đổi, một lần nữa lại trở thành công tử Tô, bóng lưng dần đi xa.
Quân Tiêu Dao cười khẽ một cái.
Đối với vị cô nương tính tình thoải mái, hào phóng, lại với cùng cởi mở như vậy, Quân Tiêu Dao có rất nhiều hảo cảm.
Đương nhiên, là kiểu hảo cảm bằng hữu bình thường mà thôi.