Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lê Tiên Dao nghe vậy, mở mắt.
Đồng tử trong suốt linh ảo như một dòng suối trong.
“Phụ thân đại nhân.”
Lê Tiên Dao đứng dậy, gật đầu nói.
“Không cần đa lễ, vi phụ chỉ tới xem ngươi tu luyện ra sao thôi.” Lê Thánh nói.
“Mỗi ngày tu luyện, không dám có một ngày lười biếng.” Lê Tiên Dao nói.
Giọng nói của nàng rất ngọt ngào, nhưng lại có một loại nghiêm túc và cứng nhắc không phù hợp với tuổi này của nàng.
Điều này có liên quan đến sự dạy bảo của Lê Thánh.
Hắn đã dạy bảo vô cùng nghiêm khắc Lê Tiên Dao từ lúc còn nhỏ.
“Ừm, không hổ là nữ nhi của Lê Thánh ta, nhưng mà gặp vi phụ cũng không cần mang mạng che mặt đâu.” Lê Thánh nói.
“Vâng.”
Lê Tiên Dao nghe vậy, vươn tay ngọc trắng ngần, nhẹ nhàng tháo xuống lụa trắng trên mặt.
Mà mạng che mặt này vừa rơi xuống, rốt cuộc hiểu vì sao nàng phải đeo.
Lê Tiên Dao sở dĩ đeo mạng che mặt không phải vì tập tục như đế tộc Đông Phương.
Mà chỉ đơn thuần vì...
Nàng quá đẹp.
Vẻ đẹp của nàng làm trăng sáng ảm đạm phai màu.
Ngay cả đóa hoa đẹp nhất trong thiên hạ dưới dung nhan của nàng cũng phải xấu hổ tàn lụi.
Lông mày của nàng, mắt của nàng, môi của nàng.
Tất cả đều tinh xảo vô cùng.
Tinh xảo vừa đúng chỗ.
Giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời.
Nàng đẹp đến mức nếu không đeo mạng che mặt ra ngoài.
Nam nhân đến đây chiêm ngưỡng nàng sẽ xếp thành hàng dài vạn dặm.
Mà Lê Tiên Dao ngoài dung nhan ra.
Dáng người cũng là tuyệt thế.
Cổ trắng mảnh khảnh, trắng muốt như ngọc.
Thân ngọc cao quý trong suốt dưới áo trắng phác hoạ ra đường cong khiến người suy tư.
Da thịt như băng như tuyết, băng thanh ngọc khiết, không dính khói lửa.
Vẻ đẹp của Lê Tiên Dao không cần nhiều lời.
Nàng đã được người nhiều chuyện phong làm đệ nhất mỹ nhân Giới Trong Giới.
Có phải đệ nhất hay không thì không biết.
Nhưng người có thể sánh vai với dung mạo của nàng ở Giới Trong Giới đúng là tìm không ra mấy ai.
“Trên trời nếu không tiên, phàm trần gặp Tiên Dao.”
Có người từng không nhịn được dùng lời khen này.
Bởi vậy đủ thấy vị Thiếu tư mệnh Thiên Hoàng các này rốt cuộc có thanh danh và nhân khí kinh khủng cỡ nào ở Giới Trong Giới.
Nhưng nếu như Lê Tiên Dao chỉ có dáng dấp đẹp.
Vậy thì nhiều nhất cũng chỉ là một bình hoa bị người đàm luận mà thôi.
Nhưng quan trọng nhất là.
Lê Tiên Dao thiên tư yêu nghiệt, thực lực rất mạnh.
Nếu không cũng không thể trở thành Thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các.
Đây cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ của Lê Thánh là có thể lên làm.
Tất cả đều dựa vào sự khắc khổ và nỗ lực của bản thân Lê Tiên Dao.
“Không tệ, Tiên Dao, ngươi thật sự không cô phụ thể chất Thái Thượng Đạo Thể này của ngươi.” Lê Thánh nói.
Thể chất của Lê Tiên Dao là Thái Thượng Đạo Thể yêu nghiệt.
Đây là một loại thể chất gần như Đạo.
Tuy vẫn có hơi chênh lệch với Hồng Mông Đạo Thể trong truyền thuyết.
Nhưng trong ba ngàn thể chất cũng là cầm cờ đi trước.
Lúc cao nhất đủ để bước lên hai mươi hạng đầu.
Lúc Lê Tiên Dao giáng thế, trong cơ thể trời sinh ẩn chứa trăm pháp tắc.
Đây là khái niệm gì?
Chí Tôn bình thường có thể lĩnh ngộ mấy pháp tắc đã là rất tốt rồi.
Mà Lê Tiên Dao trời sinh trong cơ thể đã ẩn chứa trăm pháp tắc.
Đây là chỗ yêu nghiệt Thái Thượng Đạo Thể.
Ngoài ra, Thái Thượng Đạo Thể còn có thể sử dụng một loại lực lượng đặc biệt tên là lực Thái Thượng, huyền diệu phi phàm.
Nói tóm lại, Lê Tiên Dao có Thái Thượng Đạo Thể tuyệt đối không phải cái gọi là bình hoa.
“Phụ thân khen trật rồi, tu luyện của Tiên Dao đối với Thái Thượng Đạo Thể vẫn chưa đủ.”
“Lĩnh hội đối với lực Thái Thượng cũng không thuần thục.”
Lê Tiên Dao không vì mấy câu tán thưởng của Lê Thánh mà tự mãn, mà là giọng điều bình tĩnh nói.
“Bất luận thế nào, Tiên Dao, thực lực của ngươi bây giờ trong thế hệ tân sinh ở Giới Trong Giới đã là tồn tại tầng cao nhất.”
“Nhưng kế tiếp Giới Trong Giới hẳn sẽ không bình tĩnh.” Lê Thánh nói.
“Hả?” Lê Tiên Dao lộ ra nghi vấn.
“Con rồng khí vận của Giới Trong Giới đã có dấu hiệu xuất thế.” Lê Thánh nói.
Lê Tiên Dao cũng lộ vẻ suy tư: “Con rồng khí vận...”
“Con rồng khí vận là ngưng tụ và thể hiện của khí vận Giới Trong Giới.”
“Người có thể có được con rồng khí vận, cũng có thể được hưởng khí vận của Giới Trong Giới.”
“Hơn nữa con rồng khí vận xuất hiện cũng đại biểu cho đại cơ duyên liên quan đến Giới Trong Giới có thể có thể sắp hiện thế.”
“Cho nên động tĩnh của con rồng khí vận, Thiên Hoàng các ta nhất định phải khống chế, thậm chí khi cần thiết, nhất định phải đoạt lấy.” Lê Thánh nói.
Tuy giọng điệu hắn bình thản, lại tự có một loại dã tâm và ngang ngược.
Có thể làm đến vị trí các chủ Thiên Hoàng các, há là phàm nhân?
“Nữ nhi hiểu, sau này ta sẽ cho người chú ý việc này, cũng sẽ tìm một vài manh mối.” Lê Tiên Dao gật đầu nói.
“Phải rồi, Nhân Hoàng điện, Địa Hoàng cung đều đã tìm được truyền nhân của riêng mình.”
“Truyền nhân Thiên Hoàng tuy vẫn chưa hiện thân, nhưng vi phụ có dự cảm, hẳn là sẽ không quá trễ.”
“Ngươi còn nhớ sứ mệnh vi phụ nói cho ngươi không?”
Lê Thánh nhìn về phía Lê Tiên Dao, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Mắt Lê Tiên Dao hơi tối lại, nhưng vẫn gật đầu nói: “Nữ nhi hiểu.”
“Hiểu thì tốt, ngươi là Thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, tương lai nhất định là bạn lữ của truyền nhân Thiên Hoàng.”
“Lấy dung mạo và thiên phú của ngươi cũng đủ để xứng với truyền nhân Thiên Hoàng.”
“Tương lai truyền nhân Thiên Hoàng quân lâm Giới Hải, ngươi chính là Thiên Hậu Giới Hải.”
“Dưới một người, trên vạn người.”
“Vi phụ, còn có toàn bộ Thiên Hoàng các, đều sẽ vì ngươi mà thấy vinh hạnh.”
Giọng điệu Lê Thánh rất nặng nề.
Đây là lời hắn luôn nói với Lê Tiên Dao từ lúc nàng còn bé.
Nàng là đạo lữ của truyền nhân Thiên Hoàng, là Thiên Hậu của Giới Hải.
Đổi lại nữ tử khác, nếu có được loại cơ hội này tuyệt đối sẽ mừng rỡ vô cùng.
Nhưng vẻ mặt Lê Tiên Dao vẫn bình tĩnh.
Hoặc là nói, mặt không cảm xúc.
Nhưng nàng vẫn hơi gật đầu.
“Vậy thì tốt, Tiên Dao, ngươi tiếp tục tu luyện đi.”
Lê Thánh xoay người, chắp tay rời đi.