Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mi mắt Lê Tiên Dao khẽ run lên.
Nàng một lần nữa ngồi xếp bằng xuống.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều chưa từng cãi lời Lê Thánh.
Nhưng có một chuyện xưa nay Lê Tiên Dao đều chưa từng nói với Lê Thánh.
Đó là nàng thường xuyên sẽ mơ một giấc mộng.
Trong mộng có một nam tử áo trắng.
Khuôn mặt dù như bao phủ sương mù, khiến người ta không thấy rõ.
Nhưng ánh mắt ôn hòa mang theo tình nghĩa đang nhìn nàng.
Không biết vì sao, lúc mơ thấy nam tử mặc áo trắng.
Nàng cảm giác trái tim đang rung động, đang co rút đau đớn.
Nhưng chuyện này, xưa nay nàng đều chưa từng nói với Lê Thánh.
Giống như...
Đây là một bí mật nhỏ chỉ thuộc về một mình nàng.
“Có lẽ chỉ là một giấc mộng thôi.”
“Nam tử áo trắng không hề tồn tại.”
Đôi mắt đẹp của Lê Tiên Dao có một vệt buồn lo vô cớ.
Người trong mộng lại làm sao có thể gặp nàng trong hiện thực chứ?
“Đây là nơi nào?”
Lúc trước mắt Quân Tiêu Dao khôi phục cảnh tượng.
Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi cực kỳ âm u cổ quái.
Đưa mắt nhìn, trước mắt đều là sương mù mỏng lượn lờ.
Nếu không phải đã biết nơi đích truyền tống lần này là Giới Trong Giới.
Quân Tiêu Dao thật sự sẽ lầm tưởng chính mình lại tới khu Vô Nhân.
“Xem ra tế đàn truyền tống này không đáng tin cậy cho lắm.”
Quân Tiêu Dao cũng cạn lời, hơi đau đầu.
Nếu trực tiếp truyền tống đến một nơi có hơi người, vậy còn có thể trực tiếp hỏi tình huống của Giới Trong Giới.
Nhưng bây giờ, bị truyền tống đến một nơi chim cũng không thèm ị như này, căn bản không nhìn thấy tung tích một sinh linh nào.
Chịu thì chịu, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể hành động.
Đáng nhắc tới là, hệ thống đánh dấu Quân Tiêu Dao vẫn chưa có phản ứng.
Nói cách khác, đánh dấu Giới Trong Giới này, hẳn cũng cần đến một nơi đặc biệt nào đó của Giới Trong Giới.
Quân Tiêu Dao không vội.
Vốn dĩ đánh dấu cũng chỉ là một trong các mục tiêu hắn tới Giới Trong Giới mà thôi.
Quân Tiêu Dao tản ra thần hồn tràn đầy, cảm giác bốn phía.
Hơi kinh ngạc phát hiện.
Đây vậy mà cũng coi như một chỗ hung hiểm khó lường.
Thỉnh thoảng có ánh sáng của tàn trận loé lên.
Cũng có thể nhìn thấy một vài thi cốt.
Còn có cây cối màu máu quỷ dị, vân vân.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao thần hồn cường đại, có thể phát hiện trước một số hung hiểm.
Đổi lại là người khác, không biết đã chết bao nhiêu lần.
Mà ở trước tầm mắt Quân Tiêu Dao lại xuất hiện khe nứt lớn giống như bạch cốt.
Hiện lên màu trắng xám, lộ ra vẻ âm u đầy tử khí.
“Đây chẳng lẽ là một... Cổ khoáng?”
Quân Tiêu Dao nhìn thấy trong khe nứt chồng chất khoáng thạch, còn có không ít quặng mỏ.
Chẳng lẽ đây là một khoáng tàng tĩnh lặng?
Nhưng như vậy không khỏi cũng quá mức quỷ dị.
Một cổ khoáng lại không thấy lấy một sinh linh.
Chuyện này rất quỷ dị.
“Vận khí của ta hẳn không đến mức kém như vậy chứ?”
Bản thân Quân Tiêu Dao cũng có nghi vấn.
Hắn ngày ngày làm nông phu, coi đám con của khí vận thành rau hẹ mà thu hoạch.
Theo lý thuyết, vận khí của hắn nên khá tốt mới đúng.
“Chẳng lẽ bên trong cổ khoáng có cơ duyên gì đó?”
Quân Tiêu Dao nghĩ tới điểm này.
Hắn không cho rằng vận khí của mình sẽ kém như vậy, trực tiếp truyền tống đến một tuyệt địa.
Vậy thì chứng minh, nơi này hẳn có cơ duyên.
“Không hổ là Giới Trong Giới, vừa đến đã muốn tặng cho ta một phần đại lễ sao?”
Quân Tiêu Dao hờ hững cười.
Tuy nơi này đối với những người khác là cấm địa tuyệt đối.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao cũng chỉ là bảo tàng hắn tầm bảo thôi.
Mà lúc Quân Tiêu Dao thăm dò tiến lên trong cổ khoáng quỷ dị này.
Một hướng khác trong cổ khoáng quỷ dị.
Bất ngờ có ba bóng dáng đang cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm bên trong.
Ba bóng dáng, hai nam một nữ.
Cách ăn mặc của ba người đều rất hoa lệ, rõ ràng lai lịch không nhỏ.
Nhưng có lẽ vì đang thăm dò trong cổ khoáng nên đều có phần nhếch nhác.
Thiếu nữ trong đó, người mặc cung trang màu vàng nhạt.
Mi mục như hoạ, dáng dấp rất đẹp, da thịt óng ánh vô ngần.
Mái tóc đen búi lại thành búi tóc đơn giản, lại có vẻ cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Mà bên cạnh nàng có một nam tử trẻ tuổi mặc hoàng bào, tướng mạo oai hùng, khí tức cũng bất phàm.
Hơi có mấy phần tương tự với thiếu nữ.
Thoạt nhìn giống như huynh muội.
Mà một bên khác còn có một nam tử trẻ tuổi khác, cũng tướng mạo bất phàm.
Trong tay cầm một dụng cụ tương tự la bàn.
Có thể nói, ba người này đặt bên ngoài cũng tuyệt đối là kiêu tử và kiêu nữ được người chú mục.
Nhưng bây giờ, tại tuyệt địa này.
Bọn họ lại có phần chật vật, cẩn thận từng li từng tí, không hề dám thả lỏng.
“Hoàng huynh, rốt cuộc chúng ta có thể đi vào chỗ sâu nhất của Thiên Tuyệt cổ khoáng không?”
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người mắt lộ vẻ lo lắng hỏi.
Còn không đợi hoàng huynh của nàng nói gì.
Nam tử trẻ tuổi tay cầm la bàn ở bên khác cười nói.
“Ngọc Nhàn công chúa đừng lo lắng, có la bàn Chiêm Thiên của ta ở đây, nhất định có thể thuận lợi đi vào chỗ sâu nhất của Thiên Tuyệt cổ khoáng.”
Thiếu nữ tên Ngọc Nhàn công chúa tức thì bẹp miệng nói: “Ô Ma hoàng tử, la bàn Chiêm Thiên của ngươi đã tính sai mấy lần rồi.”
“Hộ vệ chúng ta mang tới đều vì bảo vệ chúng ta mà vẫn lạc.”
Nghe thấy lời của Ngọc Nhàn công chúa.
Vẻ mặt Ô Ma hoàng tử tay cầm la bàn cũng lộ ra một tia lúng túng.
Ngược lại nói: “Ặc... Đây chỉ là ngoài ý muốn.”
“Chỗ sâu của Thiên Tuyệt cổ khoáng này, tàn trận trải rộng, há có thể đơn giản đi vào bên trong như vậy được.”
“Ta có thể mang các ngươi tới đây đã rất tốt rồi.”
Lúc này, hoàng huynh của Ngọc Nhàn công chúa, Ngọc Hiên thái Tử bèn nói.
“Ngọc Nhàn, không được vô lễ, Ô Ma huynh cũng là có lòng tốt giúp chúng ta.”
“Nhưng mà, nếu không tìm thấy món đồ kia, phụ hoàng có thể sẽ chết.”
Trong đôi mắt to của Ngọc Nhàn công chúa hiện ra một làn hơi nước.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, khỏi phải nói động lòng người đến mức nào.