Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lòng Ô Ma hoàng tử đứng nhìn bên cạnh hừng hực không thôi, vội vàng nói.
“Ngọc Nhàn công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ mang các ngươi tìm được hoa Tuế Nguyệt.”
Chỉ cần tìm được hoa Tuế Nguyệt là có thể đạt được cảm kích của Ngọc Nhàn công chúa.
Chỉ cần lấy được cảm kích là có thể khiến nàng khuynh tâm.
Bàn tính nhỏ trong lòng Ô Ma hoàng tử đánh vang lạch tạch.
Ngọc Nhàn công chúa cho dù đưa mắt nhìn khắp Tinh vực Bách Quốc này cũng coi như một mỹ nhân hiếm thấy.
Kế tiếp, Ô Ma hoàng tử mang theo Ngọc Nhàn công chúa và Ngọc Hiên thái Tử tiếp tục đi tới.
Trước đi tới không bao lâu.
Phía trước chợt có một bóng người mờ ảo hiện ra trong sương mù.
“Đó là cái gì?”
Ngọc Hiên thái tử nhíu mày, lực lượng pháp tắc trong cơ thể âm thầm lưu động, đề phòng.
“Cẩn thận, trong Thiên Tuyệt cổ khoáng này cơ bản không thể có sinh linh gì, chẳng lẽ là cổ thi bị nguyền rủa, hay là thứ không sạch sẽ gì khác?”
Ô Ma hoàng tử cũng như lâm đại địch, ánh mắt nghiêm trọng, bắt đầu âm thầm thúc giục bí bảo.
Ngọc Nhàn công chúa nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ thoáng trắng bệch.
Đúng lúc này, nàng thấy rõ bóng dáng mơ hồ đang dần đến gần.
Vừa nhìn, Ngọc Nhàn công chúa hoàn toàn ngây người.
Sau đó mắt sáng trợn to, miệng nhỏ mở thành hình chữ “O”.
Bởi vì xuất hiện trước mắt nàng.
Không phải cổ thi quỷ dị mặt mũi hung ác đáng sợ.
Mà là một công tử áo trắng y quan thắng tuyết.
Nếu là vậy thì cũng thôi.
Còn không đến mức làm Ngọc Nhàn công chúa kinh ngạc như thế.
Làm nàng kinh ngạc là, công tử áo trắng này còn quá mức đẹp trai!
Dáng người hắn cao ráo, tuấn lãng tuyệt thế, phong thần tú nhã, không nhiễm hồng trần.
Rõ ràng đang ở cấm địa hung hiểm cỡ này.
Lại cho người ta cảm giác như đang tùy ý, nhàn nhã dạo chơi trong hậu hoa viên.
Trên người áo trắng vô ngần, không nhiễm một hạt bụi, tạo thành chênh lệch cực kỳ rõ ràng với ba người bọn họ!
“Người này...”
Đừng nói Ngọc Nhàn công chúa.
Ô Ma hoàng tử và Ngọc Hiên thái Tử cũng đều ngây người.
Ở một nơi quỷ dị thế này, nhìn thấy một tồn tại như trích tiên thế này.
Tương phản này có phần lớn, chẳng khác nào một chân tiên đi tới quỷ vực.
“Cẩn thận, không thể xem thường, trước kia cũng có một số cổ thi có thể biến ảo thành tuấn nam mỹ nữ.” Ô Ma hoàng tử thận trọng nói.
Hắn theo bản năng không tin.
Trên thế giới làm sao lại người có đẹp trai như vậy.
Nhất định là ảo giác, là biến ra!
“Nhưng mà, không quá giống...”
Ngọc Nhàn công chúa cắn môi, có hơi ấp úng nói.
Một người anh tuấn như thế sao lại là cổ thi chứ?
Đối với nữ nhân, xét đến cùng, trên đời này chỉ có hai loại sinh linh.
Đẹp trai và xấu trai.
“Cuối cùng cũng thấy người rồi.”
Quân Tiêu Dao nhìn thấy ba người Ngọc Nhàn công chúa.
Trước đó thần hồn của hắn cảm giác thì đã nhận ra, bên này dường như có khí tức của người sống.
Cho nên mới tới gần bên này.
Mà lúc Quân Tiêu Dao tiến lên.
“Đừng tới đây!”
Ô Ma hoàng tử quát, trong mắt mang theo cẩn thận.
Quân Tiêu Dao không để bụng.
Ô Ma hoàng tử thấy thế, trực tiếp tế ra một món bí bảo hộ thân.
Là một thanh chuỷ thủ răng thú.
Dùng răng nanh một loại Thái Cổ hung thú dị chủng nào đó tế luyện mà thành.
Chuỷ thủ răng thú phá không mà đi, xé rách hư không.
Phóng thẳng tới đầu Quân Tiêu Dao.
Mà Quân Tiêu Dao chỉ hờ hững giơ tay, trực tiếp bắt lấy chuỷ thủ răng thú, sau đó bóp nhẹ.
Hóa thành bột phấn rơi lả tả.
“Chuyện này...”
Ô Ma hoàng tử thoáng dại ra.
Bí bảo hộ thân uy lực cường đại này của hắn cứ như vậy bị tan thành bột phấn?
Nhưng điều này ngược lại làm cho Ô Ma hoàng tử như rớt vào hầm băng, càng thêm cảm giác được một loại sợ hãi.
Hắn không nhịn được hô lớn: “Chạy mau, đây tuyệt đối là cổ thi đại hung cấp bậc vạn năm, nếu không thân thể không thể khủng bố như thế!”
Dứt lời, hắn bắt đầu rút lui.
“Haiz...”
Quân Tiêu Dao hơi cạn lời.
Có cổ thi nào đẹp trai như hắn à?
Quân Tiêu Dao bước ra một bước, trong phút chốc đã tới trước mặt Ngọc Nhàn công chúa.
“Cẩn thận!”
Ngọc Hiên thái tử biến sắc.
Tốc độ của Quân Tiêu Dao quá nhanh, khiến cho hắn cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Ô Ma hoàng tử thấy thế, cắn răng, không đi làm anh hùng cứu mỹ nhân mà lui lại càng xa.
Nhưng chẳng biết tại sao.
Nhìn nam tử áo trắng thanh tuấn tuyệt thế, tiên linh tuấn tú trước mặt này.
Ngọc Nhàn công chúa lại không có cảm giác nguy hiểm gì.
Nếu như hắn thật sự là cổ thi.
Vậy khi còn sống cũng hẳn là một tiên nhân bất thế nhỉ?
Nhưng làm Ngọc Nhàn công chúa không tưởng tượng được là.
Quân Tiêu Dao lại trực tiếp nắm lấy tay ngọc của nàng!
Đầu óc Ngọc Nhàn công chúa có chút trống rỗng.
“Cảm nhận được mạch đập của ta chưa, còn cảm thấy ta là cổ thi biến ảo không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Ngọc Nhàn công chúa lấy lại tinh thần.
Lòng bàn tay Quân Tiêu Dao mang theo độ nóng.
Nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.
“Thật đúng là hiểu lầm.”
Ngọc Hiên thái tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu quả thực nhảy ra cổ thi vạn năm gì đó, vậy bọn họ tuyệt đối đều không có đường sống.
Chẳng qua hắn nhìn tình huống này, ánh mắt lộ vẻ cổ quái.
Hoàng muội mình trước giờ đều chưa từng lộ ra biểu cảm đỏ mặt quẫn bách như thế.
Hơn nữa, nàng là thân thể ngàn vàng cao quý, nhưng cũng chưa có nam tử nào từng chạm một ngón tay của nàng.
Ô Ma hoàng tử phía xa cũng phản ứng lại, là mình đã hiểu lầm.
Sắc mặt hắn khó coi.
Bản thân thế mà mất mặt cực kỳ như vậy.
Nhưng càng làm cho vẻ mặt hắn âm trầm là.
Quân Tiêu Dao lại tùy ý nắm tay Ngọc Nhàn công chúa như thế!
Hắn theo đuổi Ngọc Nhàn công chúa lâu như vậy, cũng chưa từng đụng vào ngón tay của nàng.