Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, rốt cuộc mấy người Quân Tiêu Dao cũng đi đến miệng cổ khoáng đen nhánh.
Mà ở trong hầm mỏ, cũng có một chút vầng sáng tàn trận lúc ẩn lúc hiện.
“Lần này phiền phức rồi, lại để ta suy tính một phen.”
Ô Ma hoàng tử nhíu mày, cầm lấy la bàn Chiêm Thiên, chuẩn bị lại thôi diễn một phen.
Mà Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày.
Hắn làm như vậy, rốt cuộc muốn lãng phí bao nhiêu thời gian?
Quân Tiêu Dao cũng có hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Làm gì mà phải phiền phức như vậy chứ, cứ trực tiếp quét ngang là được rồi.”
Quân Tiêu Dao dứt lời, một chưởng quét ngang mà ra.
Pháp tắc xen lẫn, hóa thành chưởng lớn, càn quét ngang qua dọc theo đường hầm!
Những nơi đi qua, tất cả tàn trận, đều bị đánh tan!
“Cái này...”
Cằm của Ô Ma hoàng tử cũng chấn kinh rơi trên mặt đất luôn rồi!
Ngọc Hiên thái tử cũng hít sâu một hơi, trong mắt hàm chứa một sợi rung động.
Loại thực lực và thủ đoạn này!
Nếu không phải ở trên người Quân Tiêu Dao không cảm nhận được loại khí tức Chuẩn Đế kia.
Hắn thậm chí sẽ thật sự nghĩ lầm, cho là Quân Tiêu Dao là một Chuẩn Đế!
Thực lực này, quá mức khủng bố!
Nếu như trước đó, Ngọc Hiên thái tử chỉ đơn giản muốn kết giao với Quân Tiêu Dao một chút, cùng đồng hành đi tìm hoa Tuế Nguyệt.
Hiện tại, sau khi biết được thực lực của Quân Tiêu Dao, hắn đã thật sự muốn kết giao với Quân Tiêu Dao.
Thậm chí nếu như có khả năng, còn muốn lôi kéo hắn đến Ngọc Hư hoàng triều.
Đây tuyệt đối là một tuyệt thế yêu nghiệt đến từ Giới Hải!
Trước đó, Ngọc Hiên thái tử biết Ô Ma hoàng tử có điểm ái mộ muội muội mình.
Mà Thiên Ô hoàng triều cũng thật sự là một hoàng triều không tồi.
Nhưng hiện tại, Ô Ma hoàng tử và Quân Tiêu Dao, căn bản không cần so sánh.
“Nếu là như vậy, ngược lại là có thể...”
Ngọc Hiên thái tử nhìn về hướng Ngọc Nhàn muội muội của mình.
Mà Ngọc Nhàn đúng là không ngoài dự đoán, hai tay nắm lại, mang theo ý súng bái, ánh mắt lóe sáng nhìn Quân Tiêu Dao.
Ngược lại Quân Tiêu Dao lại không nghĩ đến, hành động hết sức tùy ý.
Hẳn là bảo Ngọc Hiên thái tử có ý muốn lôi kéo.
Hắn chỉ là ngại phiền phức mà thôi, mới ra tay.
Tiếp theo đương nhiên là một đường thuận lợi.
Ô Ma hoàng tử cũng là không nói lời nào, yên lặng thu hồi la bàn Chiêm Thiên.
Giống như một con chó liếm láp vết thương.
Mà theo bọn người theo Quân Tiêu Dao xâm nhập vào đến bên trong quặng mỏ đen nhánh.
Cảnh tượng trước mắt cũng càng phát ra không khí quỷ dị.
Tỉ như một ít bùn đất chủ yếu đã bị nhuộm dần thành màu đen nhánh.
Cây khô mục nát lại xuất hiện hình mặt người, vân vân.
Có thể nói, không có Quân Tiêu Dao, bọn họ hoàn toàn không có khả năng xâm nhập nơi đây.
Ngọc Nhàn công chúa nhìn thấy những cảnh tượng này, cũng có hơi nghĩ mà sợ.
Thân thể mềm mại dựa gần lại Quân Tiêu Dao trong vô thức.
Đây là một loại biểu hiện tìm kiếm cảm giác an toàn.
Quân Tiêu Dao ngược lại cũng không quan trọng.
Ngọc Hiên thái tử càng sẽ không để ý.
Chỉ có thế giới của Ô Ma hoàng tử phải chịu thương đủ rồi.
Mà phía trước, đường hầm mỏ đột nhiên trống trải ra.
Trong đó bất ngờ có từng điểm từng điểm sáng đang lóe lên, pha tạp lại chói lọi.
“Đây là...”
Ánh mắt bốn người đều nhìn lại.
Phía trên vách hầm mỏ kia có quầng sáng rất nhỏ vụn lấm ta lấm tấm.
Nhìn kỹ, rõ ràng là một loại kim loại.
Đó là một loại kim loại màu bạc trắng tràn ngập một loại sóng không gian cực kỳ đặc biệt.
“Hư Không Tiên Kim.”
Quân Tiêu Dao nhìn một cái liền nhận ra ngay.
Loại kim loại kia rõ ràng là Hư Không Tiên Kim!
Nếu đã có thể xưng là tiên kim vậy thì rõ ràng chính là thần tài bảo liệu cực kỳ quý hiếm.
Là vật liệu rèn đúc Đế binh, thậm chí Tiên Khí.
Hư Không Tiên Kim, nghe đồn sẽ chỉ sản sinh ra ở thời điểm thế giới mở, vũ trụ diễn hóa, hư không tạo vật.
Dù là ở trong tiên kim thì cũng được coi là cực kỳ hiếm có.
Hư Không Tiên Kim, trời sinh liền có được năng lực hư không, tràn ngập đạo tắc tràn ngập hư không.
Một khối Hư Không Tiên Kim nhỏ bằng móng tay thôi cũng có thể chế tạo thành một pháp khí không gian rộng lớn.
Mà lúc này, tuy nhìn qua trên vách hầm mỏ, Hư Không Tiên Kim lấm ta lấm tấm, hình như rất nhiều.
Nhưng thật ra thì phần lớn cũng chỉ có to bằng móng tay.
Dù thu thập toàn bộ thì cũng không được bao nhiêu.
“Thế mà lại là Hư Không Tiên Kim!”
Mắt Ô Ma hoàng tử lộ lửa nóng.
Tuy tình trường không được như ý nhưng có thể vớt vát lại chút chỗ tốt thì cũng không tệ.
Hắn có hơi không chờ nổi trực tiếp xông lên.
Ngọc Hiên thái tử và Ngọc Nhàn công chúa, cũng có chút dao động.
“Nguy hiểm đó.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
“Ừm?”
Ngọc Hiên thái tử và Ngọc Nhàn công chúa sững sờ.
Lúc này, truyền đến tiếng Ô Ma hoàng tử kêu thảm thiết.
Bọn họ nhìn lại.
Bất ngờ phát hiện.
Trên một vách hầm khác có mọc một cây mây màu đỏ như máu quỷ dị.
Trên cây mây kia treo đầy thi thể, đã đồng hóa với cây mây.
Nhìn qua hết sức quỷ dị rợn người.
Mà Ô Ma hoàng tử kêu thảm, đến từ bờ vai của hắn, bị một cành mây màu đỏ tươi xuyên qua.
Cây kia cây mây như chiến mâu màu máu, sắc bén vô cùng.
“Cái đó là... Thi Huyết Quỷ Đằng!”
Sắc mặt Ngọc Hiên thái tử có hơi trắng bệch.
Thi Huyết Quỷ Đằng, đây là một loại cây quỷ dị cực kì khó xử lý, dùng sinh linh làm chất dinh dưỡng.
Còn có thể khuếch tán ra một loại hồn sóng, đặc thù ảnh hưởng đến tâm thần sinh linh, khiến cho nó tê liệt sau đó thì xoắn chết.
Có thể nói, đây là một loại cây đại hung, không cẩn thận thì sẽ rơi vào bẫy của nó.
Quả nhiên.
Thi Huyết Quỷ Đằng kia, tản ra một loại sóng hồn đặc thù.
Mà dưới sự chấn động của sóng hồn kia.