Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ô Ma hoàng tử vốn vẫn còn đang kêu thảm giãy dụa trở nên ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả kêu cũng không kêu được trong nháy mắt.
Nhìn đến đây, bọn người Ngọc Hiên thái tử càng thấy lạnh lòng.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao tùy ý cất bước ra.
Đồng thời dùng tay làm kiếm, chỉ ra một ngón.
Ánh kiếm lấp lánh chiếu sáng nơi đây, chiếm về phía Thi Huyết Quỷ Đằng kia.
Thi Huyết Quỷ Đằng lại huyễn hóa ra nhiều cây mây, trở nên thẳng tắp, như là chiến mâu màu máu, đâm xuyên về phía Quân Tiêu Dao.
Đồng thời, còn có phù văn màu máu quỷ dị đang lóe lên.
Tạo Hóa Thần Tôn bình thường cũng cảm nhận được một loại run rẩy lông tơ dựng đứng.
Nhưng mà sau khi ánh kiếm đi qua.
Những cây mây màu máu kia trực tiếp một phân thành hai.
“Shhhh...”
Thi Huyết Quỷ Đằng kia phát ra một loại âm thanh hít hà khàn khàn giống như đang bị đau vậy.
Sau đó, luồng hồn sóng kinh khủng kia lại quét ra lần nữa, muốn tê liệt nguyên thần của Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình tĩnh.
Làn sóng nguyên thần mạnh mẽ hóa thành thủy triều càn quét ra.
Hồn sóng kia bị chôn vùi trong nháy mắt.
Sau đó, Quân Tiêu Dao đưa tay, Tứ Tượng Chân Hỏa bừng bừng thiêu đốt.
Hắn tiện tay ném ra, Tứ Tượng Chân Hỏa nháy mắt bao phủ Thi Huyết Quỷ Đằng.
Dây leo múa may quay cuồng trong ngọn lửa.
Không bao lâu, Thi Huyết Quỷ Đằng biến thành một đống tro tàn.
Mà Ô Ma hoàng tử kia đương nhiên cũng tỉnh táo trở lại, may mắn thoát được một mạng.
Thấy Quân Tiêu Dao ra tay, hắn mới có thể có cứu.
Da mặt Ô Ma hoàng tử cũng nóng lên, hắn có hơi xấu hổ vô cùng.
Có điều Quân Đạo Xa cũng không phải vì cứu hắn mà chỉ đơn thuần muốn dọn sạch chướng ngại vật, sau đó lấy Hư Không Tiên Kim mà thôi.
Dù sao thứ này cũng có điểm hữu dụng với hắn.
Có thể dùng để luyện hóa Đại La Kiếm Thai và Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Sau khi dọn sạch chướng ngại vật xong Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu thu thập Hư Không Tiên Kim.
Lúc này, Ngọc Hiên thái tử nói.
“Nếu không phải Quân công tử ra tay thì chỉ sợ Thi Huyết Quỷ Đằng này có thể đã lấy mạng của chúng ta rồi, chó nơi chi là tiên vào nơi càng sâu hơn.”
“Cho nên Hư Không Tiên Kim này chúng ta sẽ không tham dự.”
Không thể không nói, Ngọc Hiên thái tử vẫn có chút nhãn giới.
Tuy Hư Không Tiên Kim quý giá.
Nhưng so với Hư Không Tiên Kim, cường giả thần bí trẻ tuổi cỡ như Quân Tiêu Dao mới càng đáng để lôi kéo hơn.
Giá trị của hắn cũng không phải thứ Hư Không Tiên Kim có thể so sánh.
Ngược lại là Quân Tiêu Dao có hơi bất ngờ Ngọc Hiên thái tử một chút.
Người này, có nhãn lực.
Ngọc Hiên thái tử cũng đã nói như vậy rồi.
vậy thì Ngọc Nhàn công chúa vốn có thiện cảm với Quân Tiêu Dao đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Nàng cũng không để ý đến Hư Không Tiên Kim gì đó
Mà Ô Ma hoàng tử, há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Làm cho liếm thất bại thì cũng thôi đi.
Ngay cả chút lợi ích cũng không vớt vát được.
Có điều ai bảo Quân Tiêu Dao giúp hắn nhặt về một cái mạng đâu.
Ô Ma hoàng tử cũng chỉ có thể im lặng thôi.
Quân Tiêu Dao cũng không phải người khiêm nhường khách khí gì.
Hắn trực tiếp thu thập toàn bộ Hư Không Tiên Kim ở chỗ này.
Cuối cùng, hình thành một viên Hư Không Tiên Kim lớn chừng quả dưa hấu.
Cũng đừng cho như vậy là ít.
Phải biết là trong một vài hội đấu giá, một chút Hư Không Tiên Kim to bằng móng tay thôi cũng đều có thể đánh ra giá cao.
Chớ nói chi là một viên như trước mắt này.
Sau khi thu thập Hư Không Tiên Kim xong Quân Tiêu Dao cũng tiếp tục đi tiếp.
Hắn có thể cảm nhận được nơi đây hẳn là cách chỗ sâu nhất của Thiên Tuyệt cổ khoáng không xa.
Bởi vì hắn phát giác được một loại trở ngại.
Giống như là bị một sức mạnh đặc thù nào đó ngăn chặn vậy.
Điều này có nghĩa là rất nhanh thôi bọn họ sẽ đi đến điểm cuối.
Mà cảnh tượng dọc đường cũng ngày càng rợn người hơn.
Đều là một vài xương cốt trắng hếu có hơi cụt tay đứt chân vân vân.
Cuối cùng đám người Quân Tiêu Dao cũng đi đến nơi sâu nhất trong quặng mỏ Thiên Tuyệt cổ khoáng.
Trước quặng mỏ.
Bọn họ nhìn thấy một cảnh khiến người ta rùng mình.
Có rất nhiều thi cốt già nua, như điêu khắc, ngưng kết ở chỗ này.
Những cái thi cốt kia, đều gầy da bọc xương, tóc trắng mênh mang dán da đầu.
Giống như bị mất nước, lại giống như trải qua ngàn vạn năm tháng sau đó lưu lại thây khô vậy.
Biểu cảm vặn vẹo đông lại.
“Sao lại có nhiều lão giả chết ở đây như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Ngọc Nhàn công chúa có hơi trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng quái dị này.
“Bọn họ cũng không phải là lão giả đâu...”
Quân Tiêu Dao mỉm cười như có cảm giác.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của Quân Tiêu Dao kia.
Tâm tình lơ sợ của Ngọc Nhàn công chúa cũng trở nên bình tĩnh lại.
Quân Tiêu Dao có loại sức mạnh có thể an ổn lòng người.
Sau đó, bọn họ cũng tiến vào trong khoáng mỏ này.
Nơi sâu nhất trong Thiên Tuyệt cổ khoáng ẩn ẩn tràn ngập một loại lực lượng đặc thù.
“Lực tuế nguyệt sao, xem ra đúng thật là có tung tích của hoa Tuế Nguyệt.” Quân Tiêu Dao nói.
Trước đó, thứ ngăn chặn thần hồn của bọn họ kia chính là loại lực tuế nguyệt này.
Có điều cũng may, loại lực lượng này cũng không hoàn toàn ngăn chặn bọn họ.
Lúc không có quá nhiều.
Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy.
Ở nơi sâu nhất kia.
Có một đóa hoa bốn cánh đang đong đưa.
Đóa hoa kia vô cùng chói lọi tản ra khi tức mông lung.
Càng thần dị hơn chính là bên trong khí tức mông lung kia như có hình ảnh hiển hiện, thỉnh thoảng có ánh sáng tuế nguyệt đang chảy.
“Là hoa Tuế Nguyệt!”
Ngọc Nhàn công chúa lộ ra vẻ kích động.
Phụ hoàng của nàng có thể cứu được rồi.