Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe đến đây, Triệu Hân cũng tức giận nói.
“Tam Hoàng thư viện đó quá đáng ghét, hình như một nửa thiên kiêu của Giới Trong Giới đều bị bọn họ thu nhận hết rồi.”
“Hiện tại càng quá đáng, vậy mà còn chuẩn bị đến Bắc Thiên giới vực thu nhận thiên tài.”
Thư viện truyền thừa là thế lực lâu đời của Bắc Thiên giới vực.
Theo lý thuyết, nếu phía sau thiên kiêu của Bắc Thiên giới vực không có thế lực tông môn gia tộc chống đỡ.
Thì phần lớn đều sẽ gia nhập Thư viện truyền thừa.
Nhưng hiện tại, Tam Hoàng thư viện đã chuẩn bị vươn tay về phía Bắc Thiên giới vực.
Tô Yên thản nhiên lắc đầu nói: “Ai bảo Tam Hoàng thư viện dựa lưng vào thế lực Tam Hoàng chứ?”
“Hiện tại truyền nhân Nhân Hoàng điện xuất hiện, nghe nói Địa Hoàng cung cũng tìm được một nữ truyền nhân từ Giới Trong Giới, có lẽ Thiên Hoàng các cũng sắp rồi.”
“Đến lúc đó, lấy truyền nhân Tam Hoàng làm danh hào, để tất cả thiên kiêu đều đi theo bước chân của truyền nhân Tam Hoàng.”
“Khi đó, Thư viện truyền thừa chúng ta mới thật sự đau buồn đấy.”
Tô Yên lắc đầu thở dài.
Thế lực Tam Hoàng quả thật đã chiếm không gian sinh tồn của các thế lực khác.
Triệu Hân nghe vậy cũng im lặng không nói gì.
Đối mặt với cái gọi là truyền nhân Tam Hoàng, cho dù là nàng, cũng không nói nên lời.
Không thể khinh nhờn truyền nhân Tam Hoàng.
Đừng nói là truyền nhân Tam Hoàng, cho dù là yêu nghiệt khác trong thế lực Tam Hoàng, cũng không phải là tồn tại mà Triệu Hân nàng có thể trêu chọc.
“Được rồi, không nói nữa, xem lần này có thể khai quật ra mấy nhân tài hay không.”
Tô Yên khẽ thở dài.
Nhưng từ giọng điệu của nàng có thể nghe được, nàng vốn không ôm hy vọng gì.
Nơi tổ chức đại chiến trăm nước.
Nằm ở phía bắc của Tinh vực Bách Quốc, một tuyệt địa có tên là chiến trường cổ Phần Thiên.
Trong Tinh vực Bách Quốc cũng có mấy chỗ được gọi là cấm địa.
Thiên Tuyệt cổ khoáng trước đây Quân Tiêu Dao truyền tống đến là một trong số đó.
Mà chiến trường cổ Phần Thiên này cũng là một trong số đó.
Trong chiến trường cổ Phần Thiên có không ít cơ duyên, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm đáng sợ.
Còn có mấy hoang thú, di chủng thái cổ… có thực lực mạnh mẽ.
Cho nên nơi này đã trở thành vùng đất rèn luyện của đại chiến trăm nước.
Mà lúc này, ở nơi không xa cách chiến trường cổ Phần Thiên, có một thành trì cực lớn màu đỏ thẫm giống như pháo đài.
Thành này được gọi là thành Phần Thiên.
Bên ngoài chiến trường cổ Phần Thiên trở thành vùng đất tu sửa cho người mạo hiểm và tu sĩ.
Mà lúc đại chiến trăm nước bắt đầu.
Thành trì này cũng sẽ vô cùng náo nhiệt và sôi động.
Các con đường xe kéo, cổ thú phi hành, lâu thuyền, phi chu… vượt không mà đến, giáng lâm trên thành Phần Thiên.
Đều là đội ngũ thiên kiêu của các đại Hoàng triều trong Tinh vực Bách Quốc.
Những thiên kiêu Hoàng triều này ai nấy đều hăng hái, xoa tay, chờ đợi cơ hội bay lên trời.
Mà trong đó, tất nhiên cũng có lâu thuyền của Ngọc Hư hoàng triều.
Đám người Quân Tiêu Dao, Ngọc Hiên thái tử, Ngọc Nhàn công chúa đứng trên boong thuyền.
Đối mặt với đại chiến trăm nước sắp tới.
Cho dù tâm tính trầm ổn như Ngọc Hiên cũng hít sâu một hơi, trong mắt có quyết tâm.
Còn Quân Tiêu Dao, vẻ mặt hắn lại bình thản, thậm chí cảm thấy có chút nhàm chán.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao cũng tiến vào thành Phần Thiên.
Mà trên đường, mấy thiên kiêu Hoàng triều nhìn thấy đám người Quân Tiêu Dao, đều là kinh ngạc.
“Hở, hình như người này là Ngọc Hiên thái tử và Ngọc Nhàn công chúa của Ngọc Hư hoàng triều.”
“Nhưng sao bọn họ lại đi theo sau một công tử mặc áo trắng chứ?”
“Công tử áo trắng đó đẹp trai quá đi!”
Tuy Quân Tiêu Dao đã rất khiêm tốn, thu liễm nội khí sâu như biển cả.
Nhưng khí chất và khuôn mặt đó vẫn thu hút sự chú ý xung quanh.
Hơn nữa cũng có rất nhiều người tò mò.
Vậy mà Ngọc Hiên thái tử lại đi theo phía sau hắn, giống như người hầu vậy.
Có chút thú vị rồi đó.
Rất nhiều người tò mò về lai lịch của Quân Tiêu Dao, suy đoán hắn là nhân vật của Hoàng triều đỉnh cấp nào đó.
Mà ngay lúc này.
Quân Tiêu Dao như có ý thức, nhìn về phía bên kia đường.
Có mấy người đang bước đến.
Người dẫn đầu là một nam một nữ.
Chính là Chu Mộc và Lạc Lạc!
Theo lý mà nói, Quân Tiêu Dao đến đây vì rau hẹ, nên người đầu tiên chú ý hẳn là Chu Mộc.
Nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Lạc Lạc đầu tiên.
Trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
“Nàng...”
Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc.
Hắn không nói xinh đẹp vô ngần, nhưng cũng gần như là vậy.
Giai nhân tuyệt đại từng gặp, đến không hết.
Cho nên chỉ dựa vào dung mạo và khí chất, muốn khiến Quân Tiêu Dao kinh ngạc là điều không thể.
Tuy Lạc Lạc thực sự rất thuần khiết rất xinh đẹp.
Ngũ quan tinh xảo, gương mặt như trứng ngỗng, đôi môi anh đào, mũi quỳnh, xinh đẹp thanh tú.
Trong lòng còn ôm con thú nhỏ màu vàng kim.
Giống như tinh linh trần gian rung động lòng người.
Nhưng dung mạo của nàng không phải là điều khiến Quân Tiêu Dao kinh ngạc nhất.
Mà là khí tức của nàng.
Quân Tiêu Dao cân nhắc.
“Hả?”
Mà Quân Tiêu Dao không biết là.
Lúc hắn để ý đến Lạc Lạc.
Lạc Lạc cũng liếc mắt một cái, nhìn thấy hắn ngay trong đám người.
Tuy bản thân Quân Tiêu Dao đi đến đâu, đều là tồn tại hấp dẫn nhất.
Mà cũng giống Quân Tiêu Dao.
Sở dĩ Lạc Lạc thoáng cái chú ý tới hắn.
Không phải bởi vì dung mạo của Quân Tiêu Dao.
Tuy hắn cũng có nhan sắc tuyệt thế.
Nhưng chủ yếu là Lạc Lạc nhìn thấy hắn, lập tức sinh ra cảm giác đặc thù.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không nói ra được là gì.
Nhưng luôn có cảm giác gần gũi như có như không.
Hình như.
Cảm giác như đã gặp công tử áo trắng này ở đâu đó.
Điều này khiến bản thân Lạc Lạc đều có chút nghi ngờ.
Trong đôi mắt lớn trong suốt có chút mờ mịt.
Từ khi nàng có ý thức thì chưa từng đi ra bên ngoài.
Người bên ngoài gặp đầu tiên chính là Chu Mộc.
Thì sao có thể gặp được công tử áo trắng này chứ?
Hơn nữa công tử áo trắng này tuấn tú tuyệt thế như thế, nếu nàng thật sự gặp qua, có lẽ sẽ nhớ rất sâu mới đúng.