Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nàng suy nghĩ một lúc, không hiểu ra.
Lạc Lạc dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Nhưng không thể không nói, nàng rất tò mò về Quân Tiêu Dao.
Cảm giác đặc biệt này là lần đầu tiên mà nàng có.
Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Mộc, nàng cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
“Ngọc Hư hoàng triều…”
Còn về Chu Mộc, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh nhạt.
Đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau.
Nhưng dù là hắn, cũng không thể không chú ý đến Quân Tiêu Dao.
Chu Mộc kinh ngạc, sau đó nhíu mày.
Vậy mà Ngọc Hiên thái tử lại đi bên cạnh công tử áo trắng, giống như người hầu vậy.
Đúng là hiếm thấy.
Hơn nữa rõ ràng Chu Mộc cảm giác được.
Đám người Ngọc Hiên thái tử đối với công tử áo trắng, đã không còn là bầu không khí giữa bằng hữu.
Thậm chí, lại có cảm giác tôn trọng như đối với tiền bối.
Chuyện này là sao vậy?
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên rồng vàng khí vận trong thức hải của hắn chợt trở nên nôn nóng, lăn lộn trên dưới.
Giống như phát ra cảnh báo cho Chu Mộc.
Ánh mắt của Chu Mộc trầm xuống.
Dù như thế nào, hắn đều có cảm giác không ổn.
Lúc này, hắn chú ý tới ánh mắt của Lạc Lạc bên cạnh cũng nhìn chằm chằm công tử áo trắng đó.
Hơn nữa trong mắt có loại cảm xúc đặc biệt mà trước đó hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Điều này khiến cho Chu Mộc càng thêm nhíu mày.
Hắn thừa nhận, công tử áo trắng đó có dung mạo tuyệt thế, khí chất khiếp người.
Nhưng hắn cảm thấy Lạc Lạc ngây thơ thuần túy, có lẽ không phải là cô gái nông cạn chỉ thích nhìn mặt.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một công tử áo trắng không rõ thân phận đã khiến Chu Mộc sinh ra cảm giác bất an.
Mà lúc này, trên mặt của Ngọc Hiên thái tử khi nhìn thấy Chu Mộc lại lộ ra một tia lạnh lùng.
“Đúng là sơn thủy có tương phùng, Chu Mộc, phế nhân mất đi Thánh Long Huyết, còn muốn tham gia đại chiến trăm nước, gia nhập Thư viện truyền thừa?”
Đừng thấy Ngọc Hiên thái tử vô cùng tôn kính Quân Tiêu Dao.
Nhưng đối với kẻ thù như Chu Mộc, tất nhiên sẽ châm chọc bằng mọi cách.
“Ha, còn không biết xấu hổ mà nói, dùng Thánh Long Huyết của ta có trôi chảy không?”
Chu Mộc cười giễu.
Tuy trước đây hắn bị đoạt Thánh Long Huyết.
Nhưng Thánh Long Huyết đó không dễ luyện hóa như vậy.
Luyện hóa không được, nói không chừng còn bị liên lụy.
“Ha ha, điều này ngươi không cần phải lo lắng, may mà có Quân công tử, Thánh Long Huyết này sớm đã được huynh muội bọn ta hoàn toàn luyện hóa.”
Ngọc Hiên thái tử nghe vậy thì cười nói.
“Cái gì?”
Chu Mộc nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía Quân Tiêu Dao.
“Rốt cuộc các hạ có lai lịch gì, tại sao lại đi cùng Ngọc Hiên thái tử?”
Đối diện với người này, khiến rồng vàng khí vận trong đầu hắn đều có chút ít xao động bất an.
Chu Mộc cũng muốn thăm dò đôi chút, nghe ngóng lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Còn về Quân Tiêu Dao, lại thản nhiên ngước mắt.
Khí tức của Chu Mộc không mạnh như hắn tưởng tượng.
“Lẽ nào lại là cơ duyên không hoàn chỉnh?”
Quân Tiêu Dao thở dài một tiếng.
Nếu có được cơ duyên hoàn chỉnh thì Chu Mộc sẽ không yếu như vậy mới đúng.
Xem ra Chu Mộc này cũng phải dưỡng mấy ngày nữa mới thu hoạch được.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao dường như phớt lờ hắn, sắc mặt Chu Mộc càng trầm xuống.
Mà ngay lúc này, bỗng nhiên Lạc Lạc mở miệng đáp lời.
“Công tử, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu không?”
Cảm giác đặc thù đó, nàng thật sự không thể nghĩ ra được.
Cho nên chẳng thà trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ồ?”
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao tối lại.
Trong lòng khẽ cân nhắc.
Với thân phận đứa con thế giới Chu Mộc, lai lịch của Lạc Lạc mà hắn gặp được chắc chắn bất phàm.
Cộng thêm cảm nhận trước đó của hắn, trên người Lạc Lạc sở hữu một cảm giác và khí chất đặc thù.
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ.
Nhưng ngoài mặt, Quân Tiêu Dao vẫn khẽ cười và đáp: “Ta nghĩ có lẽ là đã gặp quá trong mộng đi.”
“Trong mộng?”
Đôi mắt to của Lạc Lạc lộ ra vẻ mê man.
Sau đó Quân Tiêu Dao cười nói.
“Người tuyệt sắc như cô nương, sợ là chỉ có ở trong mộng mới gặp được thôi.”
“Vậy nên Quân mỗ cũng được xem là nói đúng đi.”
Quân Tiêu Dao vừa mở miệng đã trích lời của tra nam.
Nhưng lời này đối với một người thiếu nữ chưa bước ra đời như Lạc Lạc, thì nó lại có hiệu quả đặc biệt.
Lạc Lạc có chút ngượng ngùng.
Hắn là đang khen nàng rất xinh đẹp sao?
Tuy Lạc Lạc biết bản thân rất đáng yêu, nhưng nói ra lúc này có quá thẳng thắn không?
Nhìn thấy cảnh này, hai người có mặt tại đó để lộ vẻ mặt không đúng lắm.
Một người dĩ nhiên là Chu Mộc.
Thấy Lạc Lạc kia khẽ cúi đầu, có dáng vẻ có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Chu Mộc nhíu mày lại.
Từ lúc ở chung với hắn, hắn từ chưa từng thấy Lạc Lạc để lộ dáng vẻ này.
Lạc Lạc đối với hắn, thật sự chỉ đơn thuần là bạn.
Hơn nữa cũng không phải là kiểu bạn có địa vị độc nhất vô nhị.
Chỉ là vì hắn bất ngờ xông vào chỗ của Lạc Lạc, nên hắn mới có thể trở thành bạn với nàng thôi.
Mà một người còn lại chính là Ngọc Nhàn công chúa.
Nàng vô thức chạm vào khuôn mặt đẹp của mình.
Là nàng không đủ xinh đẹp sao?
Nhưng nếu nói thật, nếu so sánh với Lạc Lạc thì quả thật nàng cũng có một chút u ám.
Lúc này, Chu Mộc nói: “Được rồi, Lạc Lạc, chúng ta đi thôi.”
Chu Mộc không muốn để Lạc Lạc tiếp xúc với Quân Tiêu Dao quá lâu.
“Nhưng…”
Lạc Lạc mím môi một cái.
Nàng muốn làm rõ cảm giác của nàng đối với Quân Tiêu Dao là đến từ đâu.
Thấy Chu Mộc cứ như muốn rời đi, Ngọc Hiên thái tử lạnh lùng cất giọng đầy sát khí: “Chu Mộc, đại chiến trăm nước này chính là điểm cuối của ngươi.”
Chu Mộc cũng trả lời lại bằng giọng lạnh lùng: “Những lời này, ta trả lại nguyên xi!”
Vừa nói dứt lời, Chu Mộc lập tức xoay người rời đi.
Lúc rời đi, Lạc Lạc còn quay sang nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Quân Tiêu Dao thì mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Đợi sau khi bọn họ rời đi.
Trong mắt Quân Tiêu Dao mới lộ ra sự suy xét.
Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn.
Kiểu người như Chu Mộc, thiếu nữ mà hắn gặp được đều có lai lịch phi phàm.
Mà nó quả thật như hắn tưởng tượng thì đúng là có chút thú vị.
Cái này cũng có phần quá trùng hợp.