Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Diệu Ngữ không biết Thiếu chủ đang nói cái gì?”
Ánh mắt Tống Diệu Ngữ rũ xuống, không đi nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại tiếp tục nói.
“Thánh nữ người mang Vạn Dược Bảo Thể, đây là một loại thể chất lô đỉnh tuyệt hảo, cũng là một đại dược nhân thể.”
“Nếu thành thục, ắc rất có lực hấp dẫn.”
“Nhân Hoàng điện bồi dưỡng ngươi, có lẽ cũng là vì ngày sau trở thành quân lương của Sở Tiêu.”
“Cho nên ngã xuống ở nơi này, đối với thánh nữ, cũng chưa chắc không phải một loại giải thoát.”
“Vân Tiêu thiếu chủ, lời của ngươi cũng không đúng, ta vô cùng cảm kích Nhân Hoàng điện.”
“Là Nhân Hoàng điện bồi dưỡng ta.”
“Hơn nữa ta cũng chỉ có kính ngưỡng đối với Sở Tiêu điện hạ.” Tống Diệu Ngữ phản bác nói.
Nhưng giọng điệu của nàng rõ ràng có loại dồn dập, giống như cãi lại cái gì.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý, lắc đầu thở dài một tiếng nói.
“Ngươi chỉ muốn gánh vác sứ mệnh của Nhân Hoàng điện, nhưng Nhân Hoàng điện có từng để ý cảm giác của ngươi?”
“Tuy rằng không thể hiểu được cảm giác của ngươi, nhưng đây cũng không tránh khỏi có chút lừa mình dối người.
Bàn tay trắng nõn của Tống Diệu Ngữ hơi nắm chặt.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, vị Vân Tiêu thiếu chủ này thật là đáng sợ.
Loại đáng sợ này không phải loại đáng sợ của thực lực.
Mà là một loại đáng sợ thấm nhuần lòng người.
Bất luận kẻ nào ở trước mắt hắn đều giống như thậm chí không tới một inch, cũng bị nhìn thấu.
“Nếu Thiếu chủ cố chấp muốn lấy được rồng vàng khí vận, vậy Diệu Ngữ không tranh đoạt được, vậy cáo từ trước.”
Tống Diệu Ngữ muốn rời đi.
Sau đó phía sau truyền đến một câu của Quân Tiêu Dao.
“Vận mệnh nắm trong tay của mình, ta có thể cho ngươi một lựa chọn.”
“Một cơ hội thay đổi vận mệnh lô đỉnh của mình.”
Lời nói của Quân Tiêu Dao, làm cho Tống Diệu Ngữ dừng bước.
Nàng rất muốn trực tiếp rời đi.
Nhưng thân thể cũng rất thành thực đứng tại chỗ.
Âm thanh của Quân Tiêu Dao lần thứ hai truyền đến.
“Rồng vàng khí vận này, ta có thể cho ngươi, nhớ kỹ, là cho ngươi, chứ không phải cho Nhân Hoàng điện.”
“Mà ngươi có thể mượn dùng rồng vàng khí vận thêm vào, phát triển lột xác.”
“Ta có năng lực, khiến cho ngươi hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trở thành lô đỉnh.”
Tống Diệu Ngữ quay người lại, tuy rằng vẻ mặt nhìn như không có biểu cảm gì.
Nhưng trong ánh mắt lóe ra dao động, cũng bán đứng cảm xúc của nàng.
“Vân Tiêu thiếu chủ vì sao ngươi làm như vậy?”
Quân Tiêu Dao cười, nói.
“Rất đơn giản, ta muốn lợi dụng ngươi.” Một câu như vậy nói trắng ra, lại làm cho Tống Diệu Ngữ ngây ngẩn cả người.
Có người nói như vậy sao?
“Vân Tiêu thiếu chủ, lời này của ngươi không khỏi quá mức thẳng thắn.” Tống Diệu Ngữ nói.
Quân Tiêu Dao thoáng nhíu mày nói: “Bằng không thì sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ coi trọng ngươi, hay là nói, ngươi có mị lực làm cho ta xem trọng?
Lời nói thản nhiên của Quân Tiêu Dao, thậm chí có một loại nhục nhã.
Nàng đường đường là thánh nữ Nhân Hoàng điện, tuyệt đại mỹ nhân có tiếng của Giới Trong Giới.
Sao ở trong miệng Quân Tiêu Dao, liền trở nên giống như một người qua đường, còn không cách nào làm cho hắn coi trọng?
Nhưng mà nghĩ đến thân phận giá trị nhan sắc và thực lực của Quân Tiêu Dao.
Hình như quả thật hắn có tư cách này.
Tống Diệu Ngữ hít sâu một hơi.
Tuy rằng lời nói của Quân Tiêu Dao có chút trêu tức, nhưng không thể không nói, làm cho nàng do dự.
Nàng chần chờ một lát, nói: “Vậy cái giá thì sao?”
Quân Tiêu Dao mỉm cười nói: “Cũng rất đơn giản, cho ta gieo ấn ký.”
“Không có khả năng!”
Quân Tiêu Dao dứt lời, Tống Diệu Ngữ trực tiếp phản bác.
Kêu thánh nữ Nhân Hoàng điện như nàng bị gieo ấn ký, trở thành nô bộc của Quân Tiêu Dao.
Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Quân Tiêu Dao tiện đà nói: “Đừng vội, ta có thể lấy lời thề thiên đạo thề, chờ chúng ta chấm dứt hợp tác, ta có thể giúp ngươi giải trừ ấn ký.”
“Ngươi hoàn toàn có thể trở thành người tự do, cũng không cần trở thành lô đỉnh, thành toàn cho người khác.”
Lời nói của Quân Tiêu Dao là thật, nhưng cũng là giả.
Hắn quả thật sẽ lập lời thề thiên đạo.
Về điểm này, hắn sẽ không lừa gạt Tống Diệu Ngữ.
Nhưng mà, chuyện lời thề thiên đạo vô dụng với hắn thì không cần nói cho nàng.
Trong ánh mắt Tống Diệu Ngữ toát ra suy tư và một tia do dự.
Nếu Quân Tiêu Dao không nói ra lời thề thiên đạo, vậy nàng sẽ không có chút chần chờ.
Nàng không có khả năng để bản thân trở thành nô bộc của người khác.
Nhưng mà....
Quân Tiêu Dao nói có thể lập lời thề thiên đạo, sau khi hứa hẹn có thể giúp nàng giải trừ.
Đây xem như nhắm trúng uy hiếp của Tống Diệu Ngữ.
Khiến cho trong lòng Tống Diệu Ngữ sinh ra do dự.
Nàng thật sự muốn nhân sinh như vậy sao?
Tuy rằng đi theo truyền nhân Nhân Hoàng, có lẽ là một loại vinh quang.
Thậm chí, cho dù cuối cùng nàng bị trở thành lô đỉnh, công thể mất hết.
Với tính cách của Sở Tiêu, chăm sóc tốt nàng, nạp nàng làm thiếp, có lẽ là có thể.
Mà nàng cũng chia được một ít vinh quang của Nhân Hoàng Sở Tiêu.
Nhưng đây thật sự là nàng muốn sao?
Đứng ở phía sau người khác, phủ phục dưới thân người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Diệu Ngữ biến ảo trong ánh mắt.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Hắn có loại quan sát rõ sâu sắc lòng người.
Cảm giác cô gái này trái lại không khác lắm với Cửu Thiên Tiên Vực Cơ Thanh Y.
Đều là không cam lòng với vận mệnh của bản thân, muốn trở mình.
Mà khiếm khuyết duy nhất của nàng chẳng qua là một cơ hội trở mình mà thôi.
Nếu có một người có thể đẩy nàng một cái, nàng sẽ có thể hoàn toàn thay đổi.
Nhưng mà người như vậy, mới dễ lợi dụng và điều khiển.
Đây mới là mục đích của Quân Tiêu Dao.
Nhìn thấy sự giãy giụa và chần chờ trong đáy mắt Tống Diệu Ngữ.
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói: “Điều ta nhắc chẳng qua là đề nghị mà thôi.”
“Nếu thánh nữ không muốn, bản thiểu chủ cũng sẽ không cưỡng cầu.”
“Thiếp thất của truyền nhân Nhân Hoàng, ừm, coi như là một mỹ danh đi.”