Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ván này cũng là khó phân cao thấp.”
Rất nhiều người khó mà đánh giá được cao thấp giữa cỏ Luân Hồi và nhẫn Thất Thải Tiên Kim.
Nhẫn Thất Thải Tiên Kim là bởi vì lượng quá ít chứ nếu như là một binh khí thì cỏ Luân Hồi kia đến tư cách để so sánh cũng không có.
Mặt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt, cầm lấy nhẫn Thất Thải Tiên Kim xem xét.
Nhẫn Thất Thải Tiên Kim bảy màu này đang tỏa ra vầng sáng bảy màu lộng lẫy.
Nhẫn có khắc hoa văn ở trên, đan xen ra một chút đạo và lý.
Quân Tiêu Dao thậm chí có thể cảm giác được trong chiếc nhẫn kia có giấu giếm huyền cơ, ẩn chứa sát quang bảy sắc màu khiến người khác sợ hãi.
“Vị công tử này, không biết ngươi có cần hay không, nếu là không cần thì có thể bán cho lão phu…”
Nguyên sư già kia hơi thèm thuồng, dò hỏi.
“Xin lỗi lão tiên sinh, ta cũng có chút hứng thú.” Quân Tiêu Dao cười nhạt từ chối nhã nhặn.
Thật ra thì hắn không mấy hứng thú với nhẫn Thất Thải Tiên Kim.
Lấy ra cho Đại La Kiếm Thai ăn cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.
Nhưng dùng để cho người khác thì cũng được.
Có lẽ cũng đã lâu rồi không gặp Vân Khê, thân là huynh trưởng thì hẳn là nên tặng quà.
Những cái này là đủ cho muội muội hờ kia.
Ván thứ hai, Quân Tiêu Dao cùng Giang Dật xem như hòa.
Nhưng rất nhiều người thay đổi cái nhìn về Quân Tiêu Dao.
Nếu như tảng nguyên thạch đầu tiên là nhờ vận may của Quân Tiêu Dao hoặc do hắn là mèo mù vớ được cá rán, vậy thì đến tảng nguyên thạch thứ hai mà Quân Tiêu Dao vẫn tiếp tục cắt ra bảo bối nữa thì không thể dùng vận may để giải thích.
“Chẳng lẽ vị công tử này cũng biết nguyên thuật?” Rất nhiều tu sĩ bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Thái Thi Vận cũng hết sức nghi hoặc.
Không phải Quân Tiêu Dao nói hắn chẳng biết tí tị tì ti gì về nguyên thuật sao?
Không biết tí nào mà lại có thể liên tiếp cắt ra bảo bối?
Bây giờ chắc chắn Quân Tiêu Dao càng thêm thần bí ở trong mắt Thái Thi Vận.
Tiếp theo là cắt tảng nguyên thạch thứ ba.
Tất nhiên đây là ván được mọi người chú ý nhất.
Không chỉ bởi vì ván này có khả năng quyết định hai người đổ thạch thắng hay bại.
Quan trọng hơn chính là nguyên thạc mà hai người bọn họ lựa chọn đều rất đặc biệt.
Giang Dật chọn chính là một tảng nguyên thạch khổng lồ cao tới chín trượng.
Mà Quân Tiêu Dao thì lại lựa chọn một tảng đá bị nguyền rủa.
Có thể nói, hai tảng đá đều không tầm thường.
“Vẫn là ta cắt trước đi.”
Giang Dật rất tự tin về sự lựa chọn của bản thân.
Hắn bắt đầu cắt đá.
Mà theo từng lớp đá đá được tách ra thì bên trong cũng là dần dần lộ ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều theo từng lần hạ đao của Giang Dật mà trong lòng căng thẳng.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã thấy được.
Trong tảng nguyên thạch này thế mà lại có một hình người!
Nói một cách đơn giản thì đó là một cái người đá!
Mà ngũ quan trên mặt người đá này khá mơ hồ, trên cơ thể có dấu vết linh văn tự nhiên.
Thậm chí, ai cũng có thể thấy được trên ngực người đá có dấu vết màu đỏ sậm.
Dấu vết ấy trông giống như là một trái tim!
“Ô vãi, rốt cuộc đây là cái gì?”
“Thánh Linh à, ở trong đó chẳng lẽ là Thánh Linh sơ khai!”
“Không nhìn thấy trái tim đều biến đổi và phát triển luôn rồi sao, có lẽ thật sự là Thánh Linh sơ khai!”
Khi thấy trong nguyên thạch là Thánh Linh sơ khai, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Sự mạnh mẽ của Thánh Linh là không thể nghi ngờ.
Đây là một bộ tộc vô cùng mạnh mẽ, trời sinh đất dưỡng.
Bẩm sinh đã thích hợp chứng đạo.
Không nên xem thường Thánh Linh sơ khai.
Đừng cho rằng chẳng qua còn là sơ khai nên không có giá trị.
Trên thực tế, chính vì nó còn chưa biến đổi và phát triển hoàn toàn nên mới có giá trị rất lớn.
Nếu thực sự là Thánh Linh đã biến đổi và phát triển hoàn toàn thì sẽ nằm im ngoan ngoãn như vậy sao?
Giá trị của Thánh Linh sơ khai này khó mà cân nhắc.
Cho dù đơn giản nhất là luyện thành con rối hoặc luyện thành thân ngoại hóa thân cũng đều có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Mà quan trọng hơn hết thảy là dựa theo linh văn thì Thánh Linh sơ khai này vẫn có thể tiếp tục biến đổi và phát triển.
Nếu nuôi dưỡng thêm một thời gian nữa thì có lẽ sẽ có khả năng sinh ra linh trí, trở thành một Thánh Linh mạnh mẽ.
“Giang Dật thiếu chủ, không biết Thánh Linh sơ khai này liệu có bán chăng, ta bằng lòng trả giá cao!”
“Bán cho ta, giá cả dễ thương lượng!”
Một vài tu sĩ bắt đầu bày tỏ suy nghĩ mong muốn mua Thánh Linh sơ khai này.
Giá trị của nó quá lớn.
Giang Dật cười nhẹ, lắc đầu nói: “Xin lỗi chư vị, thứ này đối ta cũng rất hấp dẫn.”
Là Nguyên sư, bản thân thực lực cũng như tu vi của Giang Dật không tính quá mạnh.
Tuy trong nguyên thuật cũng có vài chiêu công kích, phòng ngự.
Nhưng vẫn không cách nào so được với tu sĩ chân chính.
Mà Thánh Linh sơ khai này nếu là luyện hóa nuôi dưỡng cẩn thận.
Đó chính là một tay sai vô cùng mạnh mẽ, có thể coi là gián tiếp tăng lên sức chiến đấu của bản thân Giang Dật.
Cho nên hắn tất nhiên là sẽ không bán ra ngoài.
Một vài tu sĩ nghe vậy, tuy có tiếc nuối, nhưng cũng hiểu rõ.
Đổi lại là ai thì cũng đều khó mà dễ dàng bán đi Thánh Linh sơ khai kia.
“Không hổ là truyền thống dòng dõi Địa sư, vậy mà có thể cắt ra chí bảo thế này.”
“Xem ra ván này thắng bại đã định.”
Lần này, rất nhiều người đều cảm thấy kết quả không có gì là hồi hộp hết.
Có thể cắt ra thứ vượt trên cả Thánh Linh sơ khai quả thật là rất khó.
Chưa kể thứ mà Quân Tiêu Dao chọn lại là một tảng đá bị nguyền rủa.
Đừng nói là cắt ra được bảo bối gì, không cắt ra thứ gì kị dì mang theo xui xẻo là vẫn còn may rồi.
“Đậu xanh nhà nó…”
Ngô Đức cũng thầm chửi.
Hắn không muốn thấy bộ dáng kiêu ngạo giơ đuôi lên trời đầy đắc ý của Giang Dật.
Thái Thi Vận cũng có chút lo lắng liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao.
Tuy nàng biết, Quân Tiêu Dao không quan tâm đến việc tổn thất mấy mạch khoáng.
Nhưng về vấn đề mặt mũi vẫn là khó mà không để ý.