Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2896 - Chương 2896 - Vũ Hóa Thanh Kim Cổ Kiếm, Rồng Xanh Khí Vận

Chương 2896 - Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm, rồng xanh khí vận
Chương 2896 - Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm, rồng xanh khí vận

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất nhiều người đều cảm thấy vị công tử áo trắng này sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng cũng có người cảm thấy, dám giết người nhà Ân gia có lẽ sẽ có gì đó.

“Biểu ca, cái này…”

Kiếm Vũ Hạm muốn nói lại thôi.

Quân Tiêu Dao liếc nhìn, thản nhiên nói: “Đây không phải chỗ nói chuyện, đi trước đã.”

Sau đó nhóm người rời khỏi nơi này.

Và chuyện này cũng lan truyền nhanh như cơn bão.

Sau đó không lâu, sẽ truyền ra Ma Vân cổ địa.

Đến lúc đó, nếu không tìm được vị công tử bạch y này, chắc chắn Ân gia sẽ tìm đến cửa Kiếm gia.

Phía bên kia, Quân Tiêu Dao nhàn nhã đi dạo, Kiếm Vũ Hạm còn đang mất hồn mất vía, như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn thoáng nhìn qua rồi thản nhiên nói: “Kiếm Vạn Tuyệt, đây là biểu muội ccó thiên phú bất phàm của ngươi à?”

“Đúng vậy.” Kiếm Vạn Tuyệt nói.

“Đa tạ công tử giải vây.” Kiếm Vũ Hạm lấy lại tinh thần, nói cảm ơn với Quân Tiêu Dao.

“Thế nào, ngươi cảm thấy ta giết người Ân gia sẽ mang đến phiền phức cho Kiếm gia các ngươi sao?”

Thấy sắc mặt Kiếm Vũ Hạm, Quân Tiêu Dao hờ hững thản nhiên nói.

Kiếm Vũ HẠm nghe vậy thì hơi cắn môi, sau đó hít sâu một hơi nói: “Làm gì có, là do người Ân gia vô lý trước.”

“Công tử là vì giải vây cho Vũ Hạm nên mới ra tay.”

“Sao Vũ Hạm còn dám trách công tử gây phiền phức cho Kiếm gia ta, đây là do Vũ HẠm không biết thức thời.” Tuy đắc tội Ân gia hậu quả rất nghiêm trọng nhưng Kiếm Vũ Hạm hiểu thị phi trắng đen.

Nghe vậy, trên mặt Quân Tiêu Dao cũng cười nhạt.

Nếu Kiếm Vũ Hạm này sợ hãi Ân gia như vậy, thậm chí còn oán trách thì Quân Tiêu Dao sẽ không để ý đến Kiếm gia.

Rõ ràng sẽ không còn bất kỳ quan tâm gì.

Nhưng bây giờ xem ra, tính cách Kiếm Vũ Hạm này cũng biết điều.

Hắn cũng không ngại giúp Kiếm gia một lần.

Mà quan trọng là, Ân gia kia là gia tộc chính thê của Lê Thánh.

Nói cách khác cũng là kẻ địch của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Nói đến chuyện này, Quân Tiêu Dao cũng không có hảo cảm gì với Ân gia.

“Đúng rồi, lần trước bọn họ vây giết ngươi là muốn cướp cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Kiếm Vũ Hạm thấy vậy thì không chần chừ gì, trực tiếp lấy ra Vũ Hóa Thanh Kim kiếm kia.

Thấy Vũ Hóa Thanh Kim kiếm này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên.

Quả nhiên!

Hắn đã nhận ra rồng trắng khí vận trong Phong Long đồ dao động bên trên.

Rõ ràng trong Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm này có tồn tại con rồng khí vận của Đông thiên giới vực.

Rồng xanh khí vận!

Tứ đại giới vực trong Giới Trong Giới!

Đông Thiên giới vực, rồng xanh khí vận.

Tây Thiên giới vực, rồng trắng khí vận.

Nam Thiên giới vực, rồng đỏ khí vận.

Bắc Thiên giới vực, rồng vàng khí vận.

Kiếm Vũ Hạm này nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hẳn là thế giới chi tử của Đông Thiên giới vực.

Thậm chí Quân Tiêu Dao cảm thấy, dù cho hắn không ra tay thì đến thời khắc cuối cùng, có lẽ Kiếm Vũ Hạm sẽ có đường sống khác.

Lấy tác phong trước sau như một của Quân Tiêu Da, gặp đứa con thế giới thì làm gì có lý lẽ nào không gặt.

Nhưng Kiếm Vũ Hạm này là biểu muội của Kiếm Vạn Tuyệt.

Chưa nói là người một nhà.

Nhưng ít nhất cũng là người của người mình.

Quân Tiêu Dao còn chưa đến mức xuống tay với người nhà mình.

Về phần rồng xanh khí vận, tuy rất quan trọng nhưng đối với Quân Tiêu Dao bây giờ cũng không phải là nhất định phải lấy.

Dù sao hắn cũng đã có rồng trắng khí vận rồi.

Thậm chí hắn còn bảo Tống Diệu Ngữ chủ động đưa rồng vàng khí vận cho Sở Tiêu.

Cho nên bây giờ, con rồng khí vận đối với hắn không phải là đồ vật nhất định phải có.

Chủ yếu là chờ sau này đại cơ duyên xuất thế, đến lúc đó có thể thu gặt một phen.

“Bảo bối này không tệ, thu lại cho tốt, đối với ngươi có lẽ sẽ có tác dụng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Kiếm Vũ Hạm thì hơi có hơi bất ngờ.

Nàng còn tưởng rằng, Quân Tiêu Dao sẽ muốn lấy Vũ Hóa Thanh Kim kiếm.

Nếu như thế, nàng sẽ đưa cho hắn.

“Ha ha, biểu muội, công tử không phải người bình thường.” Kiếm Vạn Tuyệt đúng lúc nói.

Hắn cũng tiết lộ thân phận của Quân Tiêu Dao cho Kiếm Vũ Dực.

Nghe xong, cả người Kiếm Vũ Hạm đều là loạng choạng.

Nét mặt thậm chí còn mang theo một tia mờ mịt, quả thực giống như nằm mơ vậy.

“Biểu ca, ngươi nói cái gì, vị công tử này là…”

Kiếm Vũ Hạm cuối cùng cũng phản ứng lại, thân thể mềm mại khẽ run lên.

“Tiểu nữ tử không biết là Vân Tiêu thiếu chủ, mong thiếu chủ chớ trách tội.”

Kiếm Vũ Hạm vội vàng hành lễ với Quân Tiêu Dao.

Phải biết rằng, nàng cũng là một cô nương rất kiêu ngạo.

Bằng không khi đối mặt với đám người Ân Mặc vẫn cứ thề chết không hàng.

Nhưng đối mặt với Quân Tiêu Dao, không có một nữ nhân nào có thể bình tĩnh.

Nữ tử cao ngạo, siêu nhiên xuất trần ở trước mặt Quân Tiêu Dao đều sẽ trở nên phàm tục, sẽ thu liễm hết thảy.

“Không cần câu nệ như thế, ngươi là biểu muội của Kiếm Vạn Tuyệt, cũng không tính là người ngoài.” Quân Tiêu Dao tùy ý khoát tay, giọng điệu bình thản.

Trong lòng Kiếm Vũ Hạm mừng rỡ.

Loại cảm giác này giống như đang ở trong địa ngục, trong nháy mắt thăng lên thiên đường.

Lúc đầu nàng còn cho rằng, sau này Ân gia sẽ tới tìm phiền phức, Kiếm gia bọn họ sẽ rất khó ứng phó.

Hiện tại, có Quân Tiêu Dao ở đây.

Ân gia tính là cái gì?

Lúc trước tuy Kiếm Vũ Hạm không nhận ra Quân Tiêu Dao, nhưng nàng đã nghe nói qua về sự tích cjar Quân Tiêu Dao.

Đặc biệt là biểu hiện trong đại yến Nhân Hoàng.

Ngay cả Nhân Hoàng điện và Đạo Hoàng cung cũng không thể làm gì Quân Tiêu Dao được.

Chỉ là một Ân gia nhỏ nhoi thì tính là cái gì?

Càng đừng nói, lấy địa vị Ân gia còn chưa nhất định có thể khiến cho Lê Thánh chú ý.

Cho nên Kiếm gia căn bản không cần lo lắng cái gì.

Bình Luận (0)
Comment