Chiến trường Vạn Tinh mở ra.
Tin tức này truyền khắp vô số thế giới tinh hệ xung quanh tinh giới Sơn Hải.
Tất cả thiên kiêu đều không kiềm được, như trăm sông hợp thành biển, muốn đi chiến trường Vạn Tỉnh.
Tinh hệ Phi Vũ, bên cổ tộc Kỷ thị.
Quân Tiêu Dao, Kỷ Minh Sương, còn có một đám thiên kiêu cổ tộc Kỷ thị đều ngồi lầu thuyền xuất phát.
Bọn họ đến trung tâm tỉnh hệ Phi Vũ, thông qua Tinh Hệ Truyền Tống trận, đi tinh hệ khác.
Cứ như vậy, sau khi di chuyển nhiều lần. Bọn họ cũng dân đến gân chiến trường Vạn Tinh.
Chỉ riêng từ tinh hệ Phi Vũ đến chiến trường Vạn Tinh cũng đã tốn không ít thời gian.
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự muốn xuất phát một mình, từ tinh hệ Phi Vũ đi tinh giới Sơn Hải.
Phỏng chừng còn sẽ tốn thời gian lâu hơn.
Mà trên đường đi.
Rảnh rỗi không có việc gì, Quân Tiêu Dao cũng nghe được vài chuyện từ chỗ Kỷ Minh Sương.
Ví dụ như nàng cự tuyệt hôn sự với Thẩm Thương Minh, còn có chuyện Thẩm Thương Minh đột nhiên một bước lên trời.
Nghe thế, mắt Quân Tiêu Dao lộ một tia dị sắc.
Chính hắn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, lẽ nào Thẩm Thương Minh cũng là người có đại khí vận?
Bản thân vừa tỉnh lại đã gặp được hai đứa con thế giới, thật đúng là có chút kỳ diệu.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, hắn là người săn giết khí vận, đã săn giết rất nhiều đứa con thế giới, đứa con thiên mệnh.
Có lẽ trong âm thầm, hẳn giống như một vòng xoáy, sẽ cuốn đứa con khí vận tới cạnh hẳn, sau đó nuốt sạch.
Nhưng dựa theo lẽ thường, Thẩm Thương Minh hẳn mới là đứa con khí vận vả mặt vị hôn thê cao ngạo.
Kết quả Kỷ Minh Sương này cũng thành phế sài. Nếu không gặp được Quân Tiêu Dao, nàng phỏng chừng còn phải gánh cái mác phế sài một thời gian.
"Chuyện này hơi thú vị đấy."
Mắt Quân Tiêu Dao lộ ý suy xét.
Hắn trái lại có chút tò mò, Thẩm Thương Minh rốt cuộc là kịch bản gì.
Có thể mang đến cho hắn đôi phần bất ngờ hay không đây. ...
Sau khi trôi qua một thời gian.
Đám người Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng đến chỗ chiến trường Vạn Tỉnh.
Đây là một khu vực vô cùng mênh mông.
Do từng khối đại lục tổ hợp mà thành, phạm vi rộng lớn.
Dãy núi Hồng Hoang như sống lưng rồng nhấp nhô chạy dài đến nơi tầm mắt không nhìn thấy phần cuối.
Có khí hoang mãng lưu chuyển, cổ mộc lang lâm, còn mang theo ý túc sát.
Mặt đất phủ kín các loại hài cốt, Nhân tộc, yêu thú, các loại chủng tộc kỳ dị, đều có.
Trong không khí còn có mùi đẫm máu.
Chiến trường Vạn Tinh này không phải nơi tiểu hài tử chơi đồ hàng gì đó.
Là nơi thiên kiêu của vô số tinh hệ hội tụ, đều là chém giết đao thật kiếm thật.
Nơi này không có tới điểm nào đó thì dừng.
Nếu thua, sinh tử đều nằm trong một ý niệm của đối thủ.
Ở nơi như này, chắc chắn rất khó đụng phải người nhân từ gì. Chỉ có thiên phú thực lực cực mạnh mới có thể tồn tại tại đây.
Cũng mới có tư cách được đại nhân vật cao hơn một tầng nhìn trúng.
Mà chiến trường Vạn Tinh còn bao phủ trận pháp cấm chế đặc thù.
Không cách nào trực tiếp tiến vào.
Ở bốn phía chiến trường Vạn Tinh, từng người lơ lửng trên một thành trì rộng lớn hoang mãng.
Những thiên kiêu đến chiến trường Vạn Tinh này cân thông qua sàng lọc, sau khi xác nhận không có vấn đề mới có thể vào.
Lúc này, lâu thuyền của cổ tộc Kỷ thị cũng áp sát một thành trì trong đó.
Đám người Quân Tiêu Dao, Kỷ Minh Sương đi ra, buông xuống thành trì trong đó. Thành trì cao vút vào tinh vân, đứng sừng sững giữa đại tinh, rộng lớn vô cùng, tường thành loang lổ cổ xưa.
Mà ở cửa thành thì có thiết vệ mặc giáp y màu đen dày nặng trấn thủ.
Từng người bọn họ khí tức bất phàm, hệt như cổ thú.
Ở trong thành trì còn có khí tức Chuẩn Đế trấn trận.
Nếu ai dám quấy rối ở đây, kết quả sợ là sẽ không quá tốt lành.
Mà những thiên kiêu hội tụ mà đến từ các thế giới tinh hệ cũng đều ngoan ngoãn đi vào thành trì.
Quân Tiêu Dao phát hiện, mỗi khi có một thiên kiêu vào trong thành trì, cửa đá tường thành sẽ sáng lên một luồng bạch quang.
Kỷ Minh Sương thấy vậy bèn nói với Quân Tiêu Dao.
"Quân công tử, cửa đá đó có thể kiểm tra cốt linh, nếu không phù hợp hạn chế độ tuổi thì không thể vào chiến trường Vạn Tinh."
Chiến trường Vạn Tinh là nơi các thế lực của tỉnh giới Sơn Hải lựa chọn hạt giống tiềm lực.
Những tu sĩ lớn tuổi, tiềm lực hao hết tự nhiên không nằm trong phạm vi lựa chọn.
Hơn nữa cho dù ngụy trang thành dáng vẻ nhỏ tuổi, nhưng tuổi cốt cách rất khó thay đổi, cho nên tự nhiên không cách nào che giấu.
"Ừm"
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Thực ra Kỷ Minh Sương hơi tò mò.
Tuy nàng có thể cảm giác được, Quân Tiêu Dao tuyệt đối rất trẻ tuổi, thậm chí có thể còn trẻ nàng hơn nhiều.
Nhưng một công tử trẻ tuổi như vậy lại có thực lực cấp Chuẩn Đế, vẫn là rất làm người ta khó mà tin được.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin.
Dù là như yêu nghiệt nghịch thiên, thiên kiêu phá thần cấm của các thế lực chung cực.
Người đạt tới chiến lực cấp Chuẩn Đế ít nhất cũng phải mấy ngàn tuổi, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Mà Quân Tiêu Dao, nhìn sao cũng trẻ tuổi có phần quá mức.
Vào lúc Quân Tiêu Dao và Kỷ Minh Sương muốn đi qua cửa đá.
Bất chợt, một âm thanh truyền đến.
"Chậm đã..." Một vị thiết vệ trưởng trấn thủ cất tiếng nói.
"Sao vậy?"
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hờ hững rũ xuống, nhìn về phía thiết vệ trưởng.
Trong phút chốc, thiết vệ trưởng giống như bị sét đánh, thân hình hơi cứng đờ.
"Không phải, chỉ cần tuổi hợp quy định, tự nhiên đều có thể vào."
Giọng nói của thiết vệ trưởng mang theo run rẩy nhỏ đến mức không thể phát hiện.
"Ừm"
Quân Tiêu Dao chắp tay sau lưng bước vào.
Cửa đá cũng sáng lên một luồng bạch quang.
Hiển nhiên, tuổi của Quân Tiêu Dao không vượt quá hạn chế.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt Kỷ Minh Sương cũng im lặng chấn động.
Một vị Chuẩn Đế trẻ tuổi như vậy, ở vũ trụ Khởi Nguyên cũng là tồn tại độc nhất vô nhị, tuyệt vô cận hữu.
Quân công tử này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Tuy là trong lòng rung động, nhưng Kỷ Minh Sương tự nhiên sẽ không truy hỏi Quân Tiêu Dao tới cùng. Chương 3072: Đến chiến trường Vạn Tinh, đại phật từ đâu ra
Chờ sau khi đám người Quân Tiêu Dao đi vào.
Thiết vệ trưởng mới phát giác sau lưng đã là một mảnh mồ hôi lạnh.
"Làm sao lại..."
Trong lòng thiết vệ trưởng kinh hãi không thôi.
Vừa rồi hắn sở dĩ gọi lại Quân Tiêu Dao là vì, tuy Quân Tiêu Dao khí tức nội liễm.
Nhưng hắn vẫn nhận ra một loại uy áp mơ hồ.
Đó là một loại khí tràng của đại nhân vật thượng vị tự nhiên, không phải thiên kiêu bình thường có thể so sánh.
Cho nên thiết vệ trưởng mới gọi lại Quân Tiêu Dao, muốn thăm dò rõ thân phận.
Bởi vì trước kia cũng không ít những cường giả vượt qua hạn chế độ tuổi muốn vào chiến trường Vạn Tinh, tìm kiếm bí tàng di tích cổ cơ duyên, vân vân.
Nhưng loại tôn tại này sẽ phá vỡ cân bằng của chiến trường, cho nên tuyệt đối không cho phép.
Chỉ có điều ai có thể nghĩ đến, một vị công tử trẻ tuổi như vậy lại có năng lực như thế.
"Ta dù gì cũng là một Hỗn Độn Đạo Tôn, công tử ấy vậy mà một ánh mắt liên làm ta như rớt vào hầm băng, chẳng lẽ hắn là..."
Trong lòng thiết vệ trưởng nổi lên sóng lớn, khó mà tin được.
Hắn thậm chí hoài nghi, chẳng lẽ là thiên kiêu của một phương thế lực thứ chung cực nào đó của tinh giới Sơn Hải rảnh rỗi đến nhàm chán, xuống đây giả heo ăn hổ?
Không, cho dù là thiên kiêu của thế lực thứ chung cực cũng không có ai kinh khủng như công tử áo trắng này chứ?
"Đây là đại phật từ nơi nào tới?" Tim thiết vệ trưởng đập nhanh không thôi.
Nhưng điều hắn biết duy nhất là.
Chiến trường Vạn Tinh kịch liệt tàn khốc đối với công tử này, e rằng chẳng khác nào công viên trò chơi.
Giống như chân long vào ao cá.
Có thể lật người là có thể áp chết một mảng thiên kiêu.
Hắn không khỏi bi ai vì thiên kiêu còn lại của chiến trường Vạn Tỉnh.
Mà sau khi đám người Quân Tiêu Dao đi vào thành trì. Ở chỗ sâu thành trì, một vị Chuẩn Đế trấn thủ thành này thình lình mở mắt, trong mắt hiện lên một vệt nghi hoặc.
"Chuyện gì thế này?”
Lúc nãy hắn mơ hồ có cảm giác tim đập nhanh, dường như đã phát giác được một tia khí tức có thể uy hiếp hắn.
Nhưng người vào thành trì đều ở trong phạm vi độ tuổi nhất định.
Như vậy dưới hạn chế độ tuổi, sao có thể sẽ có tồn tại cấp Chuẩn Đế?
"Có lẽ là ảo giác thôi."
Chuẩn Đế này khẽ lắc đầu, lần nữa nhắm mắt.
Sau khi vào thành trì.
Đám người Quân Tiêu Dao cũng thông qua Truyền Tống trận trong thành trì.
Trực tiếp truyền tống tới giáp ranh chiến trường Vạn Tinh.
Dõi mắt nhìn, đầy rẫy xác xơ, sương mù mịt mờ.
Chiến trường Vạn Tinh tuy là một vùng chiến trường thiên kiêu tranh đấu.
Nhưng cũng là một mảnh cổ địa, có rất nhiều cơ duyên.
Thần thông công pháp, bí tàng cơ duyên vân vân mà những tiên hiền di khắc, nhiều đếm không xuể.
"Quân công tử, trung tâm chỗ sâu nhất chiến trường Vạn Tinh có một thành trì, tên là thành Phi Thiên."
"Một số đại nhân vật của tỉnh giới Sơn Hải sẽ buông xuống thành Phi Thiên, thiết hạ lôi đài, lựa chọn thiên kiêu."
"Lần này có thể còn sẽ có người của thế lực thứ chung cực xuất hiện, cho nên tranh đấu lần này nhất định cực kỳ kịch liệt." Kỷ Minh Sương giải thích.
Quân Tiêu Dao hơi gật đầu.
Những thế lực của tinh giới Sơn Hải thật biết lựa chọn nhân vật.
Chỉ riêng đến thành Phi Thiên đối với thiên kiêu bình thường cũng đã là khiêu chiến không nhỏ, trên đường sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
Cho dù tới được thành Phi Thiên, còn phải tỷ thí lôi đài.
Cứ như vậy, nhân vật chọn ra hoặc nhiều hoặc ít đêu có chút tài năng, không phải phàm nhân gì đó.
"Vậy Quân công tử, Minh Sương đi trước đây." Kỷ Minh Sương nói.
Tuy rằng nàng biết đi cùng Quân Tiêu Dao là an toàn nhất, vê cơ bản sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Nhưng nàng tới chiến trường Vạn Tinh cũng là muốn lịch luyện.
Càng đừng nói bây giờ nàng đã khôi phục tu vi, đúng lúc tay ngứa, muốn mài giữa một phen.
"Được..."
Quân Tiêu Dao dứt lời, chợt giơ tay lên, pháp lực hỗn độn ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một phù triện, trực tiếp đánh vào trong cơ thể Kỷ Minh Sương.
"Phù triện này có thể bảo vệ ngươi một mạng lúc ngươi gặp nguy cơ." Quân Tiêu Dao nói.
Hắn làm vậy tự nhiên không phải cua gái.
Mà là phía sau Thiên Hoàng Niết Bàn Kinh hiện lên trong đầu Kỷ Minh Sương sợ là cũng có một vài bí mật.
Sau này hắn còn muốn tìm tòi một phen. Mắt Kỷ Minh Sương khẽ run lên, trong mắt có cảm xúc nào đó chợt loé qua.
"Đa tạ Quân công tử."
Ngọc nhan xinh đẹp của Kỷ Minh Sương lộ ra ý cười.
Ý cười này trước kia rất khó xuất hiện trên khuôn mặt có phần thanh lãnh của nàng.
Sau đó, Kỷ Minh Sương rời đi.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao đảo qua, hờ hững thở dài nói: "Thôi được, tùy tiện đi vậy."
Quân Tiêu Dao chắp tay sau lưng như đang đi dạo, đạp bộ mà đi.
Hắn tới chiến trường Vạn Tinh, chẳng qua chỉ là để tiện đi tỉnh giới Sơn Hải mà thôi, căn bản không phải vì gia nhập thế lực gì. Ở vũ trụ Khởi Nguyên lại có mấy thế lực có thể so sánh với Vân Thánh đế cung chứ?
Hắn bước chậm mà đi bên trong chiến trường Vạn Tinh.
Thỉnh thoảng có thể dò xét được một vài bia cổ di tích gì đó, phía trên khắc một số thần thông, hoặc là truyền thừa của tiền nhân.
Nhưng mấy thứ này chẳng có tí lực hấp dân nào với Quân Tiêu Dao.
Tuy nói cảnh giới của bản thân hắn là Hỗn Độn Đạo Tôn đại viên mãn đỉnh.
Cách Chuẩn Đế còn một bước xa.
Nhưng Quân Tiêu Dao đã là thân thể Chuẩn Đế, đã không khác gì Chuẩn Đế.
Thậm chí Chuẩn Đế sơ giai bỉnh thường đều tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Cho nên truyền thừa bình thường, cho dù là truyền thừa và bảo vật Chuẩn Đế tương đối có lực hấp dẫn với các thiên kiêu.
Đối với Quân Tiêu Dao lại không có tác dụng quá lớn.
Nói dễ nghe thì hơi cùi, nói không dễ nghe xíu thì là rác rưởi.
Thậm chí, cho dù là truyền thừa Đại Đế, Quân Tiêu Dao đều phải chọn lựa, xem có thể làm hẳn nhìn nhiều hơn một lát không.
Truyền thừa cấp Đại Đế bình thường, hắn thật sự chướng mắt.