Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3041 - Chương 3185: Trần Huyền Hết Đường Chối Cãi

Chương 3185: Trần Huyền hết đường chối cãi Chương 3185: Trần Huyền hết đường chối cãiChương 3185: Trần Huyền hết đường chối cãi

 

 

Trần Huyền thầm thở dài một hơi.

 

 

May là chuyện đã qua, hắc họa này cũng không đội lên đầu hắn.

 

 

Nếu không, hắn sẽ sụp đổ mất.

 

 

Quân Tiêu Dao thấy vậy thì thâm cười một tiếng.

 

 

Nếu Trần Huyền cho rằng như vậy đã vượt qua kiếp nạn thì cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.

 

 

Bảy tám ngày sau đó, mọi người đều ở lại tạm thời không rời đi.

 

 

Bởi vì có rất nhiều tu sĩ bị thương hoặc bị huyết vụ ăn mòn thân thể.

 

 

Cho nên mọi người tạm thời ở lại Đông Lăng Tự nghỉ ngơi. Mà không biết từ lúc nào, bỗng nhiên có một số Lưu Ảnh thạch bắt đầu truyền ra.

 

 

Trên những Lưu Ảnh thạch đó đều ghi lại một hình ảnh.

 

 

Đó là cảnh tượng Trân Huyền đưa †ay ra muốn bắt lấy pháp trượng Thiên Đạo.

 

 

Xem đến chỗ này, người của các thế lực trong Đông Lăng Tự lập tức nổ tung, muốn tìm Trần Huyền nghe lời giải thích.

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử thấy hình ảnh trong Lưu Ảnh thạch thì cũng chấn động, vô cùng bất ngờ.

 

 

Dù sao hắn cũng hợp duyên với Trần Huyền, cho rằng Trần Huyền sẽ không bao giờ làm như vậy.

 

 

Nhưng Lưu Ảnh thạch không thể làm giả được. Rất nhanh, Trần Huyền bị mọi người gọi tới, vây quanh thẩm vấn.

 

 

"Có phải nhầm lẫn không, Trần Huyền không thể làm ra chuyện như vậy được..."

 

 

Nguyên Linh Huyền và đệ tử Thảo Đường cũng đến.

 

 

Gương mặt nàng thể hiện sự khó Tin.

 

 

Trong lòng nàng, Trân Huyền vẫn luôn là dáng vẻ lười biếng, không tranh giành quyền thế.

 

 

Sao lại có thể làm ra chuyện lấy trộm pháp trượng Thiên Đạo, phá hư đại trận phong ấn được?

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử cũng đến, giờ phút này hắn khế nhíu mày.

 

 

Thật ra hắn cũng không quá tin tưởng, dù sao hắn cũng có hảo cảm với Trần Huyền.

 

 

Nhưng cảnh tượng trong Lưu Ảnh thạch không giống làm giả.

 

 

Trần Huyền đã lừa hắn.

 

 

"Không phải, chuyện này..."

 

 

Trần Huyền bị mọi người bao vây ở giữa, mặt đen như đáy nồi, khó xử và phân uất.

 

 

Hắn hoàn toàn không ngờ, người ra tay tính kế hắn còn ghi lại hình ảnh.

 

 

Chặn đường hắn, cướp pháp trượng Thiên Đạo của hẳn thì thôi đi, bây giờ còn muốn cho hẳn cõng nồi.

 

 

Thật sự khiến tim phổi Trần Huyền †ức muốn nổ tung.

 

 

Hắn cảm thấy mình đang chịu nỗi oan vô cùng lớn!

 

 

Nhưng giờ phút này hắn đã hết đường chối cãi. Bởi vì hắn muốn chiếm lấy pháp trượng Thiên Đạo là sự thật.

 

 

"Bằng chứng như núi, ngươi còn có gì để nói không?"

 

 

"Đúng đấy, đây là xuất sinh của Thảo Đường, sao lại làm bẩn danh dự của Thảo Đường như vậy, thật đáng xấu hổ"

 

 

"Vì chuyện ngươi làm mà Liên Hoa Phật Thánh vẫn đang trấn áp đại trận phong ấn, đúng là tội ác tày trời!"

 

 

"Ngươi còn không mau giao pháp trượng Thiên Đạo ra!"

 

 

Tu sĩ khắp nơi đều mở miệng nổi giận quát mắng, trợn mắt nhìn Trần Huyền.

 

 

"Ta không có pháp trượng Thiên Đạol"

 

 

Trần Huyền siết chặt nắm đấm. "Vậy thì tốt, ngươi bỏ thức hải ra để cho bọn ta điều tra, chứng minh sự trong sạch của ngươi."

 

 

Một cường giả đứng ra, lạnh lùng nói.

 

 

Sắc mặt Trần Huyền thay đổi.

 

 

Sao có thể?

 

 

Nếu bỏ thức hải ra, không khác gì để người khác kề dao lên cổ.

 

 

Ai cũng không muốn làm vậy.

 

 

Chứ đừng nói trong đầu hắn còn có Tam Sinh Luân Hồi Ấn, tuy có khả năng tự chủ che giấu nhưng lỡ như bị dò xét ra thì sao?

 

 

Trần Huyền cũng không muốn bại lộ dưới tình huống này, hậu quả đó mà nắm chắc được.

 

 

"Không thể nào."

 

 

Trần Huyền quả quyết từ chối. Thái độ này khiến rất nhiều người bật cười nổi giận.

 

 

"Haha, chột dạ à, lần này ngươi còn giảo biển gì nữa?" Có người cười lạnh nói.

 

 

Thân thể Trần Huyền run rẩy, máu như chảy ngược.

 

 

Trong đám người, Quân Tiêu Dao làm quần chúng hóng chuyện, yên lặng xem vở kịch hay này.

 

 

Hiện giờ Trần Huyền có thể nói là vô cùng khó xử.

 

 

Bây giờ có bằng chứng, cộng thêm Trần Huyền từ chối người khác nhìn thức hải.

 

 

Lần này, Trần Huyền nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

 

 

"Trần Huyền, ngươi..." Cho dù là Nguyên Linh Huyên tin tưởng hắn nhất, lúc này cũng không biết nên nói cái gì.

 

 

Nàng tin tưởng Trần Huyền.

 

 

Dù sao nàng cũng hiểu rõ tính cách của Trân Huyền.

 

 

Thế nhưng bằng chứng như núi, nàng không coi nhẹ được.

 

 

"Trần huynh... ôi..."

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử cũng không biết nói gì.

 

 

Hắn cũng có hảo cảm với Trần Huyền, cho rằng sau lưng Trần Huyền còn có nhân quả nhưng bây giờ hắn cũng không giúp được.

 

 

Đương nhiên Trân Huyền không uốn chịu oan như vậy, hắn thẳng thắn nói.

 

 

"Các ngươi không nghĩ đến sao, người dùng ghi chép Lưu Ảnh thạch có thể chứng minh lời ta nói là sự thật, có người thứ hai ở đây."

 

 

"Mà hắn lại ghi chép lại, rõ ràng muốn hãm hại ta, càng chứng minh ta không có được pháp trượng Thiên Đạo."

 

 

Khí phách của Trân Huyên khiến mọi người ở đây tạm dừng nói chuyện lại.

 

 

Suy nghĩ cẩn thận lại, đúng là như thế thật.

 

 

Nhưng rất nhanh có một vị tu sĩ cười lạnh nói: "Thì sao chứ, tuy ngươi nói, có người thứ hai ở đây nhưng cũng không có nghĩa là, người thứ hai kia thật sự cướp đi pháp trượng Thiên Đạo. Mà bên trong Lưu Ảnh thạch, ngươi thật sự đưa tay về phía pháp trượng Thiên Đạo, đây là bằng chứng vững chắc, ngươi còn muốn giảo biện sao?"

 

 

Nghe nói vậy, Trân Huyền cảm thấy muốn tăng huyết áp.

 

 

Không sai, hắn không phản bác được việc này.

 

 

Bởi vì hắn thật sự muốn lấy đi pháp trượng Thiên Đạo.

 

 

Động cơ của bản thân không trong sạch khiến hắn càng khó giải thích.

 

 

"Hừ, ta thấy nên trực tiếp trấn áp kiểm tra hồn của hắn, tìm ra pháp trượng Thiên Đạo!" Trưởng lão của một thế lực hừ lạnh nói.

 

 

Mấy vị hậu bối của hắn đã bỏ mình trong đại chiến lần này vốn dĩ đã khiến hắn căm hận vô cùng.

 

 

Mà bây giờ, Trần Huyền lại làm ra chuyện phá hoại này, đương nhiên khiến hắn thống hận cực kỳ, muốn tìm chỗ để phát tiết.

 

 

"Các ngươi..." Lồng ngực Trần Huyền phập phồng, tức giận đến mức nổ tung đầu.

 

 

Thậm chí trong lòng hắn còn có loại xúc động, muốn trực tiếp thừa nhận thân phận chuyển thế thân Huyền Nhất Đế Sư của mình.

 

 

Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn đè xuống.

 

 

Nguy hiểm khi bị bại lộ quá lớn.

 

 

Hắn không mạnh đến mức có khả năng bảo vệ bản thân.

 

 

Nhưng lúc này có tiếng hét vang lên, là của Nguyên Linh Huyên.

 

 

"Ta xem ai dám!" Chương 3186: Tam đường hội thẩm

 

 

"Cái gì?"

 

 

Tất cả mọi người ở đây đều nhíu mày nhìn về phía Nguyên Linh Huyên.

 

 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng nhìn nàng, trong mắt lóe lên ẩn ý.

 

 

Lai lịch của Nguyên Linh Huyên này không đơn giản.

 

 

Đương nhiên là đối lập với những người khác ở đây, Quân Tiêu Dao chỉ xem kịch mà thôi.

 

 

"Sư tỷ..."

 

 

Trân Huyền nhìn Nguyên Linh Huyên.

 

 

Nguyên Linh Huyên hít sâu một hơi, nhìn mọi người xung quanh và nói: "Trần Huyền là người của Mạc tiên sinh ở Thảo Đường, các ngươi dám ép buộc hắn như vậy sao?"

 

 

"Cái gì...

 

 

Nghe Nguyên Linh Huyên nói vậy, mọi người ở đây đều hơi giật mình.

 

 

Mạc tiên sinh là đường chủ của Thảo Đường, là nhân vật vô cùng thần bí, vô tung vô ảnh.

 

 

Nhưng tu vi thì không cần nói nhiều, nếu không sao có thể trở thành đường chủ Thảo Đường chứ.

 

 

"Là người của Mạc tiên sinh, cái này..."

 

 

Sắc mặt một số tu sĩ ở đây thay đổi.

 

 

Có đường chủ Thảo Đường làm chỗ dựa, bọn họ chắc chắn không dám động vào Trần Huyền.

 

 

Nhưng trưởng lão của thế lực kia vẫn lạnh lùng như cũ: "Mạc tiên sinh của Thảo Đường thì sao?"

 

 

"Tên bại hoại, phá hủy thanh danh của Thảo Đường như vậy, chỉ sợ là Thảo Đường cũng muốn đuổi hắn đi."

 

 

"Không sai, chính là vậy!" Cảnh tượng lại náo động lân nữa.

 

 

"Dù vậy, Trần Huyền cũng nên trở về Thảo Đường nhận hình phạt chứ không phải để cho các ngươi xử lý." Thái độ của Nguyên Linh Huyên vẫn mạnh mẽ như cũ.

 

 

Có thể nói là đổi lại là người khác, thái độ chắc chắn không thể mạnh mẽ cứng rắn như Nguyên Linh Huyên được.

 

 

Nhưng lai lịch của nàng khiến cho trong lòng mọi người đều kiêng ky.

 

 

Nàng không chỉ đến từ thế lực chung cực mà còn là một tỷ tỷ vô cùng yêu nghiệt. Mọi người không nể mặt Trần Huyền nhưng cũng phải cho Nguyên Linh Huyên thể diện.

 

 

"Hy vọng Thảo Đường không thiên vị, để lại tên bại hoại này." Một số tu sĩ lạnh lùng nói.

 

 

Bọn họ không muốn đắc tội với Nguyên Linh Huyên nhưng cũng không muốn buông tha cho Trần Huyền.

 

 

"Hừ..."

 

 

Trần Huyền hừ lạnh trong lòng.

 

 

Hắn chưa từng trải qua chuyện gì nhục nhã như vậy.

 

 

Trước đây ở Thảo Đường khi bị đệ tử khác chế giễu, hắn cũng không thèm để ý.

 

 

Nhưng lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, còn chưa bắt được hồ ly đã khiến bản thân bị oan ức. Thanh danh của Trân Huyền xem như hỏng hết.

 

 

"Rốt cuộc là ai..."

 

 

Trong lòng hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

 

Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, thấy được Quân Tiêu Dao ở giữa đám người, sắc mặt thản nhiên như đang xem kịch.

 

 

Trần Huyền thu hồi ánh mắt lại, hắn đúng là có nghi ngờ Quân Tiêu Dao, có cảm giác nguy hiểm theo bản năng nhưng cũng không tìm thấy chứng cứ nào.

 

 

Nhưng ý nghĩ này vẫn luôn ở trong lòng hắn...

 

 

Khi mọi chuyện hỗn loạn của Trần Huyền tạm thời kết thúc, mọi người cũng chuẩn bị rời khỏi Đông Lăng Tự.

 

 

Nhưng danh tiếng của Trân Huyền cũng tiếng xấu lan xa theo mọi người rời đi.

 

 

Điều này khiến trong lòng Trần Huyền căm hận nhưng không thể nói được gì.

 

 

Đám người Quân Tiêu Dao và nhóm người Thảo Đường cũng lên đường trở vê Khởi Nguyên Học Phủ.

 

 

Khi vừa về tới Khởi Nguyên Học Phủ, đã mở tam đường hội thẩm Trần Huyền.

 

 

Khởi Nguyên Học Phủ và một số trưởng lão của Thảo Đường đều xuất hiện.

 

 

Nhưng phủ chủ Khởi Nguyên Học Phủ lại không hề xuất hiện, chuyện này còn chưa cần làm phiền đến hắn.

 

 

Mạc tiên sinh đường chủ của Thảo Đường cũng không đến.

 

 

Bởi vì Mạc tiên sinh này vốn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên không ở Thảo Đường, ngao du bốn phương.

 

 

Trần Huyên cũng là người được Mạc tiên sinh đưa về Thảo Đường sau khi ngao du khắp nơi.

 

 

"Trân Huyền, ngươi cũng biết hành động của ngươi đả kích đến danh dự của Khởi Nguyên Học Phủ và Thảo Đường lớn thế nào."

 

 

"Đây là bôi đen Thảo Đường và Khởi Nguyên Học Phủ!"

 

 

Một trưởng lão của Khởi Nguyên Học Phủ không nhịn được quát lớn.

 

 

Tuy đã có Liên Hoa Phật Thánh trấn áp đại trận phong ấn, khiến bên kia không xảy ra vấn đề gì lớn nhưng ảnh hưởng của Trần Huyền quá ác liệt.

 

 

Toàn bộ Khởi Nguyên Học Phủ, tam tự viện Thiên Địa Nhân, có rất nhiều đệ †ử vây quanh xem. Dù sao ngày nào cũng bị đệ tử của Thảo Đường mỉa mai giễu cợt, Trần Huyền đều không quan tâm nhưng giờ phút này hắn cảm thấy rất khó chịu.

 

 

Những ánh mắt kia tràn ngập xem thường, chán ghét, khinh bỉ.

 

 

Hắn giống như một thằng hề trên sân khấu.

 

 

Mà hết lần này đến lần khác, Trần Huyền đều biết mình chính là Huyền Nhất Đế Sư trong truyền thuyết.

 

 

Sự tương phản này khiến cho Trân Huyền cực kỳ uất ức khó chịu.

 

 

Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Được, trưởng lão, ta thừa nhận ta đúng là có lòng mơ tưởng đến pháp trượng Thiên Đạo. Nhưng ta thật sự không lấy nó, chắc chắn là người đã lấy đi nó hãm hại tai"

 

 

Trân Huyền lấy lùi làm tiến, biết mình khó rửa sạch tội, chẳng thà hào phóng thừa nhận.

 

 

Đương nhiên chuyện này sẽ gây ầm T.

 

 

Dù là Nguyên Linh Huyên tin tưởng hẳn nhất, giờ phút này cũng đưa tay che miệng, đôi mắt khẽ run lên, không thể tin nổi.

 

 

Ở trong mắt nàng, tuy Trần Huyền lười biếng, không quan tâm chuyện gì, nhưng chắc chắn nhân phẩm không có vấn đề.

 

 

Nếu không Nguyên Linh Huyên cũng không quan tâm chăm sóc hắn như vậy, còn có chút cảm giác với hắn.

 

 

Nhưng bây giờ, Nguyên Linh Huyên đột nhiên cảm thấy, nàng không quen biết tiểu sư đệ Thần ngủ này.

 

 

"Quả nhiên ngươi có suy nghĩ này, Thảo Đường ta vậy mà lại có đồ bại hoại này!"

 

 

Một trưởng lão Thảo Đường hất tay áo lên, vẻ mặt lạnh lùng.

 

 

Thật ra có rất nhiều người không thích Trân Huyền.

 

 

Cảm giác Trân Huyền hoàn toàn không phù hợp với Thảo Đường.

 

 

Nếu không phải hắn là người do đường chủ Mạc tiên sinh đưa về thì e rằng ngoài Nguyên Linh Huyên ra thì không có ai ở Thảo Đường sẽ để ý đến hắn.

 

 

"Nhưng nên xử lý thế nào đây..."

 

 

Một số trưởng lão nhìn nhau, cảm thấy khó xử.

 

 

Khởi Nguyên Học Phủ có nhiệm vụ bồi dưỡng trụ cột của vũ trụ Khởi Nguyên.

 

 

Đệ tử trong tương lai đều phải bảo vệ vũ trụ Khởi Nguyên.

 

 

Kết quả là ra một người đồi bại như Trần Huyền, vậy mà hắn lại tham lam muốn chiếm lấy pháp trượng Thiên Đạo, dẫn đến đại trận phong ấn không ổn định. Chương 3187: Con đường duy nhất đứa con khí vận phải đi qua

 

 

Tình huống như này, nếu là người phạm sai lầm, sau lưng không có lai lịch hoặc bối cảnh to lớn gì thì đều bị xử tử.

 

 

Ở phương diện này, Khởi Nguyên Học Phủ quản lý vô cùng nghiêm khắc. Trong quá khứ rất ít khi xảy ra chuyện như vậy.

 

 

Bởi vì cho dù phạm phải chuyện tày trời, nếu sau lưng có thế lực, cũng không dễ xử lý.

 

 

Nhiều nhất chỉ trục xuất ra khỏi học phủ là xong chuyện.

 

 

Nhưng nếu như Quân Tiêu Dao phạm sai lầm, Khởi Nguyên Học Phủ dám động vào một cọng tóc của hắn sao? Mà đúng lúc Trân Huyền này không có lai lịch gì, sau lưng càng không có thế lực nào.

 

 

Chỉ có Mạc tiên sinh kia đưa hắn về Thảo Đường.

 

 

Một Trưởng lão giới luật của học phủ nói: "Dựa theo quy định của Khởi Nguyên Học Phủ, phạm vào sai lầm lớn như vậy nên xử tử."

 

 

Nghe thấy Trưởng lão giới luật nói vậy, sắc mặt Trần Huyền thay đổi.

 

 

Nghiêm trọng như vậy sao?

 

 

"Sao lại nghiêm trọng như thế, các ngươi đều đang nhắm vào ta!" Trần Huyền nghiến răng nói.

 

 

Nguyên Linh Huyên bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

 

 

"Trưởng lão, có phải quá đáng rồi không?" Nguyên Linh Huyên do dự nhưng vẫn đứng ra nói.

 

 

Tuy vừa rồi có thất vọng về Trần Huyền.

 

 

Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể ngồi yên trơ mắt nhìn Trần Huyền chết được.

 

 

Nếu là những người khác, có lẽ Trưởng lão giới luật sẽ không quan tâm.

 

 

Nhưng Nguyên Linh Huyên có thân phận đặc biệt, còn đến từ thế lực chung cực.

 

 

"Cái này..."

 

 

Mấy vị trưởng lão ở đây cũng đau đầu.

 

 

Nếu như không làm vậy thì thế lực khác sẽ lên án, nói Khởi Nguyên Học Phủ bao che tai họa, tổn hại danh dự.

 

 

Nếu như muốn làm vậy thì phải để ý đến Mạc tiên sinh của Thảo Đường.

 

 

Đúng lúc này có giọng nói vang lên.

 

 

"Ta cũng cảm thấy xử tử thì quá đáng rồi." Nghe âm thanh này, mọi người đều nhìn về phía đó.

 

 

Người nói chính là Quân Tiêu Dao.

 

 

Cho dù là mấy vị trưởng lão ở đây cũng mang vẻ mặt trịnh trọng nhìn hắn.

 

 

Vừa rồi, cho dù Nguyên Linh Huyên nêu ra ý kiến, bọn họ cũng không mấy quan tâm như vậy.

 

 

Nhưng thân phận của Quân Tiêu Dao thì khác.

 

 

Tuy Nguyên Linh Huyên xuất thân từ thế lực chung cực, là tồn tại chói sáng đầy hào quang.

 

 

Nhưng tuy Quân Tiêu Dao không trở về Vân Thánh đế cung thì với thể chất Hỗn Độn Thể của hắn, cộng thêm trước đó Nhị Lão Sơn Hải tự mình nghênh đón hắn, cũng có thể thấy được, sau này Quân Tiêu Dao trở về Vân Thánh đế cung, địa vị sẽ đáng cho người ta mong chờ.

 

 

Cho nên đối mặt với người trong tương lai đã có quyền thế lớn mạnh ở vũ trụ Khởi Nguyên này, cho dù là mấy vị trưởng lão cũng nghiêm túc đối đãi.

 

 

"Tuy Trân Huyền phạm phải sai lầm lớn, nhưng cũng may cuối cùng không có vấn đề gì lớn, cho nên tội không đáng chết." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Nguyên Linh Huyên bất ngờ nhìn Quân Tiêu Dao, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ.

 

 

Nàng không ngờ Quân Tiêu Dao sẽ mở miệng cầu xin thay cho Trần Huyền.

 

 

Đến cả bản thân Trần Huyền cũng ngỡ ngàng ngây người, trong lòng ngạc nhiên. Thế mà lúc trước hẳn lại nghỉ ngờ Quân Tiêu Dao.

 

 

Nghĩ vậy, Trần Huyền cảm thấy không phải do mình cảm nhận sai mà hắn giống lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

 

 

Nhưng Trần Huyền vừa mới cảm động, lời nói tiếp theo của Quân Tiêu Dao đã lập tức khiến hắn không kiềm chế được.

 

 

"Ta cảm thấy chỉ cần trừng phạt nhỏ là được, phế bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi Khởi Nguyên Học Phủ là đủ rồi."

 

 

"Như vậy có thể trấn an sự chỉ trích và không hài lòng của các thế lực khắp nơi, các vị trưởng lão cảm thấy thế nào?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

 

 

Đương nhiên hắn không thể để Trần Huyền chết ngay bây giờ.

 

 

Phế bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi học phủ là con đường dễ nhất rồi.

 

 

Cũng kích động lòng phấn đấu trong lòng đứa con khí vận.

 

 

Cho nên quả thật Quân Tiêu Dao đã khổ tâm suy nghĩ cho Trần Huyền.

 

 

Có thể nói là vô cùng ấm áp, quan tâm.

 

 

Mà lúc này gương mặt Trần Huyền đã biến thành màu gan heo, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt.

 

 

Đối với một tu sĩ mà nói, phế hắn đi còn kinh khủng hơn giết hẳn.

 

 

Tuy Trân Huyền có Tam Sinh Luân Hồi Ấn, có lẽ về sau vẫn có cơ hội.

 

 

Nhưng vẫn sự ảnh hưởng cực lớn đến việc tự tu luyện, chứ đừng nói hắn còn bị trục xuất ra khỏi Khởi Nguyên Học Phủ.

 

 

Nỗi vui mừng trong mắt Nguyên Linh Huyên cứng đờ lại.

 

 

Nàng cũng biết rõ, tuy Trần Huyền lười tu hành nhưng cũng không có nghĩa hắn không ngại trở thành một phế nhân.

 

 

"Vân Tiêu công tử, phế bỏ tu vi của Trần Huyền có phải là..."

 

 

Nguyên Linh Huyên muốn nói lại thôi.

 

 

"Hửm?"

 

 

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn Nguyên Linh Huyên.

 

 

Nhưng mới chỉ cụp mắt xuống thôi đã khiến nàng cảm thấy áp lực hít thở không nổi.

 

 

Giống như có người bóp chặt cổ nàng.

 

 

Mặt nàng đỏ lên.

 

 

"Bản công tử cảm thấy cách xử lý này rất được, ngươi có nghỉ ngờ gì à?" Vị trí của nữ nhân như Nguyên Linh Huyên chắc chắn là người giúp đỡ đứa con khí vận.

 

 

Nhưng nàng lại không thông minh như Phong Lạc Hạm kia.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng cười nói nhảm với nữ nhân như này, không cần phải để ý.

 

 

Hắn lạnh lùng thu hồi tầm mắt lại.

 

 

Nguyên Linh Huyên thở hổn hển, cảm giác tim đập nhanh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

 

 

Chẳng qua chỉ bị Quân Tiêu Dao nhìn một cái thôi, nàng đã có cảm giác nguy hiểm đến tột cùng rồi.

 

 

Đây là chỗ đáng sợ của Hỗn Độn Thể sao?

 

 

Nhưng vì như vậy nên Nguyên Linh Huyên cũng không dám nói thêm gì nữa. Có lẽ đổi lại là tỷ tỷ của nàng đến mới có tư cách nói chuyện.

 

 

Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần Trần Huyền giữ được mạng đã là rất tốt rồi. Nói như vậy, xem như Quân Tiêu Dao cũng đã giúp Trân Huyên.

 

 

Nguyên Linh Huyên nghĩ vậy thì cũng không do dự lo lắng nữa.

 

 

Còn Trần Huyền đỏ mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo cực hạn. Hiện giờ hắn có thể xác định tám phần, Quân Tiêu Dao chính là người hãm hại hắn.

 

 

Như vậy pháp trượng Thiên Đạo cũng phải ở trên người Quân Tiêu Dao.

 

 

Nhưng Trần Huyền biết, hắn có nói cũng vô dụng.

 

 

Sẽ có người tin hắn sao?

 

 

Danh dự của hẳn đã hỏng hết rồi. Cho dù hắn nói ra cũng chỉ khiến người ta càng xem thường thêm thôi.

 

 

Huống hồ Khởi Nguyên Học Phủ cũng không có tư cách đi lục soát người Quân Tiêu Dao.

 

 

Cho dù có chịu uất ức, Trần Huyền cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

 

"Dẫn hắn đến chỗ Toái Linh ma bàn." Trưởng lão giới luật phất tay nói.

 

 

Nghe thấy vậy, toàn bộ đệ tử của Khởi Nguyên Học Phủ đều run rẩy, cảm giác được sự sợ hãi.

 

 

Toái Linh ma bàn không chỉ đơn giản là phế bỏ tu vi.

 

 

Mà thân thể và nguyên thần cũng bị †ra tấn nặng nề.

 

 

Sắc mặt Trần Huyền khó coi vô cùng.

 

 

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao đầy hận thù, sau đó hắn bị người ta dẫn đi.

 

 

Quân Tiêu Dao đương nhiên không thèm để ý.

 

 

Trần Huyền biết hắn làm cũng tốt, không biết cũng không sao, đều không liên quan gì.

 

 

Bởi vì cho dù biết, Trân Huyền nói ra cũng không ai tin.

 

 

Lại không có ai dám động vào hắn.

 

 

Trừ phi muốn đối đầu với Nhị Lão Sơn Hải và Vân Thánh đế cung.

 

 

Có quyền có mưu có thực lực, đối phó với đứa con khí vận đơn giản như vậy đấy.

 

 

Quân Tiêu Dao căn bản là không biết cái gì gọi là đối thủ.
Bình Luận (0)
Comment