"Đáng chết..."
Nữ tử thầm mắng một tiếng, sắc mặt âm trầm.
"Ha ha, bây giờ ngươi còn có thể chạy đi đâu?"
Cường giả Nguyên Ma Tộc tiến lên, cười lạnh một tiếng.
Vẻ mặt nữ tử biến đổi.
Ngay khoảnh khắc này, nàng giống như là đã nhận ra khí tức quen thuộc nào đó, trong mắt lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng.
Sau đó khóe môi cong nhẹ đến nổi không giống như đang cười.
"Các ngươi có chắc là muốn ra tay với ta không?" "Không phải với ngươi mà là tiểu thư nhà ngươi." Cường giả Địa Linh Tộc nói.
"Vậy các ngươi đang tìm cái chết."
Nữ tử lắc đầu.
"Hừ, cá trong chậu mà còn dám mạnh miệng, giáo huấn ngươi một trận trước!"
Vẻ mặt của cường giả Nguyên Ma Tộc lạnh lếo, đưa tay trấn áp nữ tử.
Mà nữ tử lại không có bất cứ động tác gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng mờ lao xuống.
Ánh mắt mọi người nhìn đến.
Chính là một con đại bằng phi không bay đến, hai cánh như đám mây che trời tạo thành chiếc bóng to lớn.
"Bằng Phi Dương, sao bây giờ ngươi mới đến?"
Thấy đại bằng này, cường giả Địa Linh Tộc nói.
Nhưng vào lúc này toàn bộ sinh linh ở đây đều lộ ra vẻ sững sờ.
Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện trên lưng Huyền Quang Đại Bàng này, có một bóng người siêu phàm mặc đồ trắng ngồi ngay ngắn.
Điều này khiến bọn họ như muốn nổ tung!
Phải biết rằng Bằng Phi Dương chính là một trong mười đại cao thủ Chuẩn Đế của vùng đất Tiên Di.
Mười đại cao thủ của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc dù không có mặt đủ, nhưng cho dù là bọn họ thì cũng chỉ có cấp bậc ngang với Bằng Phi Dương mà thôi. Thế nhưng hiện tại nhân vật nằm trong hàng ngũ mười đại cao thủ vậy mà trở thành vật cưỡi của người khác, đây quả thật là chuyện khiến người ta khó mà tin được!
"Bằng Phi Dương, ngươi đây là có chuyện gì?"
Sinh linh Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc đều không nhịn được mà run sợ thất thanh.
Quân Tiêu Dao đứng lên trên người Bằng Phi Dương, sau đó thản nhiên nói: "Tiêu diệt bọn chúng."
"Vâng, chủ nhân!"
Cơ thể Bằng Phi Dương chấn động, trực tiếp chém giết những sinh linh kia!
"Bằng Phi Dương, ngươi điên rồi!"
Sắc mặt của những sinh linh kia thay đổi, vội vàng xoay người bỏ chạy. Tuy Bằng Phi Dương trước mặt Quân Tiêu Dao chỉ như con gà dễ bị nghiền nát, nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn yếu, mà là do thực lực của Quân Tiêu Dao quá biến thái.
Ở vùng đất Tiên Di này, Bằng Phi Dương vẫn có sức uy hiếp.
Ngay lúc Bằng Phi Dương đuổi theo giết những sinh linh kia.
Tâm mắt của Quân Tiêu Dao nhìn về phía nữ tử kia. Nữ tử thấy Quân Tiêu Dao, cũng vội vàng đi đến trước mặt hắn hành lễ nói: "Chủ nhân!"
Sau đó, nữ tử cũng biến thân một cái.
Biến thành một nữ tử mặc váy đen, dáng người cao gầy, làn da tuyết trắng, dung nhan xinh đẹp, chính là ma nữ Oản Nhi!
Gặp lại Quân Tiêu Dao, Oản Nhi cũng cảm khái trong lòng. Vốn dĩ Oản Nhi đã cảm thấy không thể nào tin được khi Quân Tiêu Dao xuất hiện ở vũ trụ Khởi Nguyên, đã thế còn là Hỗn Độn Thể nữa.
Thế nhưng mới vừa nấy, trong đầu của nàng từng được Quân Tiêu Dao khắc ấn ký, nên có thể cảm nhận chính xác.
Vì vậy công tử áo trắng trước mặt chắc chắn là Quân Tiêu Dao.
Nàng cũng cảm thán, Quân Tiêu Dao giấu quá sâu, Thánh Thể Đạo Thai mất đi nhưng vẫn tu luyện một thân thể khác.
Điều này khiến Oản Nhi càng kính Sợ và trung thành Quân Tiêu Dao nhiều hơn.
Người chủ nhân này của nàng quả thật thần thông quảng đại.
"Oản Nhi, nếu ngươi tới vùng đất Tiên Di, như vậy có nghĩa là..." Quân Tiêu Dao nói.
Oản Nhi hơi gật đầu nói: "Đúng vậy, †a đi theo chủ nhân Ngạo Nguyệt đến vũ trụ Khởi Nguyên."
Sau đó, Oản Nhi cũng nói cho Quân Tiêu Dao biết một số chuyện.
Đông Phương Ngạo Nguyệt vì tìm kiếm di tàng Ma Quân nên đã đi tới vũ trụ Khởi Nguyên.
Vũ trụ Khởi Nguyên có Mạt Nhật Thần Giáo đóng quân mai phục, chúng chính là tộc thế lực đứng đầu mạnh nhất †rong Thương minh Ngọc Đỉnh.
Đông Phương Ngạo Nguyệt dùng tên giả là Nguyệt Niệm Quân, trở thành tiểu thư của thế lực đứng đầu.
Âm thầm sử dụng lực lượng của Mạt Nhật Thần Giáo đi điều tra di tàng Ma Quân. Sau đó nàng phát hiện manh mối liên quan tới Ngự Ma điện.
Biết được Ma Thiên tổ sư có thể biết được nơi tọa lạc của di tàng Ma Quân.
Sau khi điều tra nguồn gốc, tìm được một người đã từng là cao tâng của Ngự Ma điện.
Từ chỗ hắn lấy được Tế Tự Cổ Lệnh đã từng hiến tế cho Ma Thiên tổ sư.
Sau đó xác định được dao động linh hồn của Ma Thiên tổ sư ở ngay bên trong vùng đất Tiên Di.
Cho nên Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng dẫn nàng theo cùng đến vùng đất Tiên Di.
Oản Nhi sau khi giải thích xong, Quân Tiêu Dao yên lặng.
Đông Phương Ngạo Nguyệt dùng tên giả là Nguyệt Niệm Quân.
Nhìn vào chuyện này có thể thấy được tình cảm của Đông Phương Ngạo Nguyệt dành cho hắn ra sao.
Ý nghĩa của tên giả này chính là Đông Phương Ngạo Nguyệt nhớ Quân Tiêu Dao.
Chẳng qua Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng là một nữ tử có trách nhiệm phải gánh vác.
So với việc tìm kiếm Quân Tiêu Dao, thì việc nàng cần ưu tiên làm hơn chính là tìm kiếm manh mối dị vật Ma Quân.
Nhưng Đông Phương Ngạo Nguyệt lại không biết, Quân Tiêu Dao đã lấy được di tàng Ma Quân.
"Vậy bây giờ nàng đang đâu?" Quân Tiêu Dao hỏi.
Oản Nhi khẽ lắc đầu nói: "Thuộc hạ không biết, sau khi tiến vào vùng đất Tiên Di, chủ nhân Ngạo Nguyệt đã để Oản Nhi tự mình đi tìm cơ duyên."
"Nàng hẳn là nhờ Tế Tự Cổ Lệnh truy tìm linh hồn của Ma Thiên tổ sư."
Quân Tiêu Dao nói: "Vậy những kẻ đang truy giết các ngươi, bọn họ đến từ...
Oản Nhi nói: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đám người này, hẳn là do tiểu thư Chung gia là Chung Oánh Oánh của Thương minh Ngọc Đỉnh phái tới."
"Chung gia cũng là một thế lực hàng đầu của Thương minh Ngọc Đỉnh, Chung Oánh Oánh hẳn là ghen ghét chủ nhân Ngạo Nguyệt đã lấy đi hết sự chú ý"
"Nhưng còn có một việc, chính là Đông Phương Hạo của Địa Hoàng cung có cấu kết với Chung Oánh Oánh." "ồ2"
Quân Tiêu Dao nghe vậy cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Đông Phương Hạo cũng là một đứa con khí vận, nhận được trợ lực cỡ này cũng rất bình thường. Chương 3295: Đông Phương Ngạo Nguyệt
Nếu là thế thì ân oán giữa Đông Phương Hạo và Đông Phương Ngạo Nguyệt đã định trước là phải giải quyết.
Với lại còn có một chuyện.
Quân Tiêu Dao dường như đã xác định được tàn hồn của Ma Thiên tổ sư kia hẳn là có liên quan đến Lê Thừa Thiên.
Nói cách khác, Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ đi tìm Lê Thừa Thiên, mà Lê Tiên Dao cũng sẽ đi chung với đám người Lê tộc.
Tỷ muội ruột thịt là các nàng đây, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
Nợ máu giữa Đông Phương Hạo và Đông Phương Ngạo Nguyệt. Vướng mắc giữa Đông Phương Ngạo Nguyệt và Lê Tiên Dao.
Chắc hẳn đều phải xảy đến.
Quân Tiêu Dao không thể đứng nhìn không thôi được.
Ít nhất, hắn không thể để cho Lê Tiên Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt tự giết lẫn nhau.
"Đi tìm Ngạo Nguyệt." Quân Tiêu Dao đưa ra quyết định.
Oản Nhi khẽ gật đầu, cũng biến về phong cách nha hoàn lần nữa.
Một lát sau, Bằng Phi Dương cũng trở về.
Quân Tiêu Dao và Oản Nhi lên đại bằng, phá không mà đi.
Một bên khác, trên một đỉnh núi cổ.
Đông Phương Hạo và Chung Oánh Oánh đang đợi tin tức. Cũng không lâu lắm, sinh linh của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc đã truyền đến tin tức.
"Cái gì, Bằng Phi Dương của núi Cổ Bằng bị một nam tử mặc bạch y thu phục, chẳng lẽ là..."
Đông Phương Hạo nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
Hắn gần như ngay lập tức liên tưởng đến Quân Tiêu Dao.
"Người kia là ai?" Chung Oánh Oánh nhận được tin tức này cũng lộ ra vẻ giận dữ.
Người nàng muốn giết, ai dám cứu?
"Người kia e là Vân Tiêu của Vân Thánh đế cung." Đông Phương Hạo trầm giọng nói.
"Cái gì, đế tử của Vân Thánh đế cung?” Chung Oánh Oánh nghe vậy, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, lộ ra sự ngạc nhiên và nghi ngờ.
Dưới ánh nhìn của nàng, thân phận của Nguyệt Niệm Quân tuy không thấp, nhưng cũng không đến mức có thể liên quan đến đế tử của Vân Thánh đế cung.
Chớ nói chi là đế tử Vân Tiêu kia, gần đây danh tiếng có thể nói là lên nhanh như diều gặp gió và vang dội ở vũ trụ Khởi Nguyên.
Tiêu diệt Thánh triều Thần Tiêu, đại náo tinh giới Yêu Hoang.
Nói tóm lại, đã bị rất nhiều thế lực cho rằng là nhân vật tuyệt đối không thể động đến.
Người như vậy tại sao phải cứu thị nữ của Nguyệt Niệm Quân?
"Sao lại vậy được chứ, chẳng lẽ Nguyệt Niệm Quân có quan hệ với hắn?" Chung Oánh Oánh biến sắc nói.
Đông Phương Hạo khẽ nhíu mày.
Thật ra hắn không hiểu được tại sao Quân Tiêu Dao muốn ra tay cứu nha hoàn của Nguyệt Niệm Quân.
"Nguyệt Niệm Quân..."
Đông Phương Hạo càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Giống như có một loại trực giác nói cho hắn biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Nếu có quan hệ với Vân Tiêu kia, ta đây sẽ đích thân ra tay, đi tìm Nguyệt Niệm Quân kia." Đông Phương Hạo nói.
"Nhưng mà có xung đột với đế tử Vân Tiêu, sẽ không... Chung Oánh Oánh chần chờ.
Nàng tuy xuất thân cao quý, tính tình có hơi ngang ngược, nhưng đối diện với nhân vật cỡ này, dù có dùng đến địa vị của nàng cũng không thể nào đắc tội được.
Thân phận của nàng là quý nữ của Thương minh Ngọc Đỉnh, nhưng đứng trước đế tử của Vân Thánh đế cung chẳng hơn sâu kiến là bao nhiêu cả.
"Ta có mâu thuần với hắn, kéo theo xung đột với muội muội của hắn, cho nên đây chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi." Đông Phương Hạo nói.
Hắn tuy ở Khởi Nguyên chỉ cảnh bị Quân Tiêu Dao ngược cho một phen, nhưng thực lực ngay lúc này lại có tiến bộ.
Huống hồ hắn còn có Tiên Linh Bảo Tháp, tốt đến không thể tốt hơn, thoát thân là chuyện dễ dàng.
Lập tức, Đông Phương Hạo và Chung Oánh Oánh phóng đi. Biên giới nào đó ở vùng đất Tiên Di.
Nơi này có một vách đá lâu đời, bên trên xuất hiện đạo văn của rất nhiều thần thông, huyền diệu vô cùng.
Đây có thể xem như là một bảo địa để ngộ đạo nổi danh ở vùng đất Tiên Di, có ấn khắc của tổ tiên giúp người ta ngộ đạo.
Lúc trước nơi này tuyệt đối là một nơi đứng đầu, có rất nhiều thiên kiêu đến đây tranh đoạt địa bàn.
Thế nhưng hiện tại, nơi này yên tĩnh vô cùng, chỉ có số ít người ở đây.
Đi đầu là một nam tử, dáng người cao thẳng, vẻ ngoài anh dũng, ngồi xếp bằng ở trước vách đá ngộ đạo.
Tóc đen rối tung, đôi mắt sáng ngời như sao trên bầu trời đêm.
Giữa mi tâm có những ánh sáng lấp lánh mờ ảo, bí lực huyền ảo lượn lờ.
Nam tử này chính là Lê Thừa Thiên!
Ở bên cạnh hắn, các thiên kiểu của Lê tộc như Lê Bội Ngọc, Lê Tỉnh Hà đều cùng ngộ đạo.
Thậm chí ngay cả con trai của Lê Thánh là Lê Hành cũng ở đây.
Mà một chỗ xa xa bên kia, một nữ tử đeo lụa mỏng che mặt cũng ngộ đạo trước vách đá.
Chính là Lê Tiên Dao.
Vùng bảo địa để ngộ đạo này vốn dĩ rất náo nhiệt, nhưng lại bị thiên kiêu Lê tộc làm trò, không cho phép những người khác chiếm chỗ.
Thân là đế tộc cổ xưa nên Lê tộc cường bá vô cùng.
Nhưng chủ yếu vẫn là Lê Thừa Thiên độc đoán kiêu ngạo, không cho phép những người khác ở đây quấy rầy.
Mà với thanh danh của hắn, đương nhiên cũng chẳng có thiên kiêu nào dám đụng đến hắn.
Còn vì sao Lê Tiên Dao ở đây.
Chuyện này chủ yếu là do sự sắp xếp của Lê Thánh.
Lê Tiên Dao tự biết trong lòng, hành động lần này của Lê Thánh là không muốn để cho nàng ở trong vùng đất Tiên Di có tiếp xúc gì với Quân Tiêu Dao.
Nhưng tâm trạng bây giờ của Lê Tiên Dao quả thật rất loạn, không biết nên làm sao đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Mà giờ phút này, bên ngoài khu bảo địa ngộ đạo này.
Một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên hạ xuống.
Đó là một nữ tử, đeo khăn tím che mặt, cả người mặc váy màu tím.
Dáng người cao gầy, đường cong lộ rõ, đôi chân trắng nõn dài thẳng, sáng bóng như ngọc.
Tuy bởi vì mạng che mặt nên không thể thấy rõ dung mạo của nàng.
Một đôi mắt như sao đêm, sâu thẳm lại đầy sự lạnh nhạt.
"Chính là chỗ này sao?"
Nữ tử lẩm bẩm, giọng nói như âm thanh của thiên nhiên, mang theo sự thanh lãnh. Trên tay nàng cầm một tấm lệnh bài cổ xưa, trong đó tản ra một luông gợn sóng mơ hồ, chỉ dẫn đi vào trong bảo địa phía trước.
Bóng dáng nàng lóe lên, tiến vào bên trong.
Nơi vách đá ngộ đạo.
Lê Thừa Thiên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, hoa văn Kỳ Lân giữa mi tâm lúc ẩn lúc hiện. Chương 3296: Trấn áp Lê Hành
Trong khoảng thời gian này, hắn lấy được Ma Thai Ký Sinh Quyết ở nơi Ma Thiên tổ sư đó.
Hắn đã âm thầm cướp đoạt không ít sức mạnh, thực lực có thể nói là mạnh lên vô cùng so với trước đây.
Vốn dĩ thực lực của Lê Thừa Thiên đã không hế yếu, hoa văn Kỳ Lân trên trán, sau lưng có Cổ Lão Thiên Đồ.
Bây giờ thực lực tăng vọt lên càng khiến cho Lê Thừa Thiên có đủ điều kiện để đưa bản thân tiến vào bảng thiên kiêu có thực lực đứng đầu.
Mà đúng lúc này.
Trong đầu Lê Thừa Thiên bỗng vang lên tiếng của Ma Thiên tổ sư.
"Tiểu tử, có người tới." "Hửm?"
Lê Thừa Thiên bỗng nhiên mở hai mắt ra, bên trong như có tia chớp bắn ra ngoài.
Hắn đột nhiên chuyển hướng tới một nơi.
"Là ai, nơi này là địa bàn của Lê tộc ta!"
Lê Thừa Thiên nói một câu khiến đám người Lê Tinh Hà, Lê Bội Ngọc, còn có Lê Hành, Lê Tiên Dao đều kinh ngạc.
Bọn họ đồng loạt mở hai mắt ra nhìn đến.
Phía nơi chân trời, một bóng dáng xinh đẹp đứng trên không trung, cúi đầu nhìn xuống.
"Hóa ra là trên người ngươi."
Đôi mắt phượng của nữ tử lấp lánh ánh sáng. Nhưng trong nháy mắt, tâm mắt của nàng đã hướng về một bên khác, trên người nữ tử đang mang lụa mỏng che mặt kia.
Trong lúc nhất thời, mọi thứ tĩnh lặng.
Đồng tử của Lê Tiên Dao mở to ra.
Những người khác có lẽ không biết lai lịch của nữ tử này, nhưng Lê Tiên Dao trong nháy mắt đã nhận ra.
Nữ tử này chính là Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Tuy nàng đã dịch dung, lại còn đeo khăn che mặt. Nhưng loại cảm ứng huyết mạch kia, chỉ có Lê Tiên Dao tự hiểu trong lòng.
Đông Phương Ngạo Nguyệt vì sao lại tới vùng đất Tiên Di, vì sao lại tìm tới bọn họ? Chẳng lẽ là vì tìm nàng, hay là còn nguyên nhân khác?
Trong nháy mắt, Lê Tiên Dao suy nghĩ rất nhiều.
Môi nàng hơi hé ra, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cũng không có nói ra thân phận của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đông Phương Ngạo Nguyệt chỉ liếc nhìn Lê Tiên Dao, ánh mắt rất lạnh.
Nhưng trước mắt cũng không phải lúc nhằm vào Lê Tiên Dao.
Nói thật, Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không nghĩ tới, linh hồn của Ma Thiên tổ sư, vậy mà lại nhập vào thân xác của thiên kiêu Lê tộc.
Mà vừa hay chính là Lê Tiên Dao cũng ở nơi đây.
Chỉ có thể nói là trời trêu đùa lòng người.
Nhưng bây giờ, Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng hiểu rằng, nếu nàng muốn trấn áp linh hồn của Ma Thiên tổ sư trong người Lê Thừa Thiên ngay trước mặt đám thiên kiêu Lê tộc là chuyện vô cùng khó khăn.
Đầu óc Đông Phương Ngạo Nguyệt xoay chuyển, khóe mắt liếc qua chợt nhìn thấy Lê Hành ở bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hành, trong mắt của Đông Phương Ngạo Nguyệt tỏa ra sát khí đáng sợ.
So với Lê Tiên Dao, đối tượng nàng cần báo thù hơn chính là Ân Ngọc Dung.
Mà Lê Hành là con trai của Ân Ngọc Dung, Đông Phương Ngạo Nguyệt đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Đông Phương Ngạo Nguyệt lắc mình một cái, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp đưa tay bắt lấy Lê Hành, sau đó lấy ra Độn Không Phù, lách mình rời đi.
"Láo xược!"
Lê Thừa Thiên thấy thế cũng hơi kinh ngạc.
Nữ tử bỗng nhiên xuất hiện này vì sao muốn bắt Lê Hành đi.
Nhưng dù thế nào đi nữa Lê Hành chung quy cũng là con trai của Lê Thánh, là người của Lê tộc.
Cho nên Lê Thừa Thiên quát to một tiếng, rồi chạy đuổi theo.
Bên này, đám người Lê Tinh Hà, Lê Bội Ngọc cũng muốn đuổi theo.
Đôi mắt Lê Tiên Dao chơi lóe lên, sau đó nói: "Các ngươi ở chỗ này, canh giữ khu bảo địa, có ta đi là đủ rồi." Nghe thấy lời Lê Tiên Dao, đám người Lê Tinh Hà thầm nghĩ.
Có hai tên yêu nghiệt là Lê Thừa Thiên, Lê Tiên Dao đuổi theo, quả thật chẳng cần đến bọn họ.
Cho nên bọn họ cũng gật nhẹ đầu.
Lê Tiên Dao quay người, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.
"Ngạo Nguyệt..."
Nàng nỉ non trong lòng, ngự không rời đi.
"Ngươi rốt cuộc là ai, thả ta ra!"
Bên trong hư không phía này, Đông Phương Ngạo Nguyệt nhanh chóng bay đi.
Đồng thời dùng pháp lực giữ chặt Lê Hành.
Lê Hành sợ hãi không thôi, muốn tránh thoát nhưng lại bất lực. Tu vi bây giờ của Đông Phương Ngạo Nguyệt có thể nói là sâu không lường được.
Lê Hành thân là con trai của Lê Thánh, tu vi thật ra cũng không yếu.
Chẳng qua trước đó, thế giới bên trong vùng đất tâm giới đã bị Quân Tiêu Dao đánh trọng thương, bởi vậy thực lực không thể tăng lên.
Thực lực của Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, Lê Hành đương nhiên không thể phản kháng.
"Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi sẽ chết rất thê thảm”
"Không, nói đúng hơn là ngươi muốn chết cũng khó."
Đông Phương Ngạo Nguyệt mang theo giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lãnh khốc nói.
Nếu như trực tiếp giết chết Lê Hành, thế thì định mệnh nó quá hời cho bọn họ.
Nàng muốn cho Lê Thánh và Ân Ngọc Dung, nếm thử cảm giác đau đớn hơn cả mẫu thân của nàng.
Cứ như vậy Đông Phương Ngạo Nguyệt chạy thẳng một đường.
Mà Lê Thừa Thiên, Lê Tiên Dao vẫn đang đuổi theo.
Động tĩnh đương nhiên không thể che giấu được.
Rất nhanh, Đông Phương Hạo đã lấy được tin tức từ Nguyên Ma Tộc, Địa Linh Tộc kia.
"Sao nàng lại đụng đến Lê tộc?"
Đông Phương Hạo suy nghĩ sâu xa.
"Quá tốt rồi, Nguyệt Niệm Quân kia tự mình tìm đường chết, dám đụng đến Lê Thừa Thiên của Lê tộc."
Ánh mắt Chung Oánh Oánh sáng lên.
Nếu Lê tộc cũng kéo theo vào, vậy thì đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện có lợi.
"Đi xem một chút." Đông Phương Hạo quyết định.
Bọn họ cũng xuất phát muốn liên hợp Lê Thừa Thiên, vây quét Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Ngay khi toàn bộ thế cục nổi sóng liên tục. Quân Tiêu Dao bên này cũng biết được tin tức.
Hắn biết Lê Hành cũng là mục tiêu trả thù của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đoán chừng Lê Hành chết đi cũng không thoải mái là mấy.
Nhưng mà điều duy nhất khiến trong lòng của hắn thâm than may mắn, chính là Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn còn lý trí, không trực tiếp chiến đấu với Lê Tiên Dao.
Nhưng Quân Tiêu Dao cảm thấy, lần này Đông Phương Ngạo Nguyệt muốn đối phó với Lê Thừa Thiên và Ma Thiên †ổ sư trước.
Cho nên tạm thời còn chưa tới lượt Lê Tiên Dao. Đám người Quân Tiêu Dao cũng xuất phát. Chương 3297: Vây công Đông Phương Ngạo Nguyệt
Vực sâu vỡ vụn chính là một nơi nguy hiểm có tiếng bên trong vùng đất Tiên Di.
Nghe đồn trong vực sâu có rất nhiều không gian vỡ vụn xếp chồng lên nhau, không biết thông đến nơi nào của vùng đất Tiên Di.
Nếu như không cẩn thận rơi vào bị †ruyền tống đến một tuyệt địa kinh khủng nào đó, vậy chắc chắn thập tử vô sinh.
Cho nên dưới tình huống bình thường, đừng nói là thiên kiêu, cho dù là thế lực bản địa của vùng đất Tiên Di, lúc bình thường cũng sẽ không tới gân Vực sâu vỡ vụn.
Lúc này, nơi vách đá dựng đứng nhiều đá lởm chởm bên ngoài Vực sâu vỡ vụn có bóng người hạ xuống.
Chính là Nguyệt Niệm Quân, hay nói đúng hơn là Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Mà Lê Hành thì bị quăng trên đất.
Hắn bị Đông Phương Ngạo Nguyệt dùng pháp lực phong ấn, cho nên cũng khó mà phản kháng.
"Ngươi rốt cuộc là ai, có biết đụng đến Lê tộc ta sẽ có kết cục gì không?"
Lê Hành nổi giận quát lên.
Đôi mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt rét lạnh, trong mắt toàn là sự lạnh lùng, không có chút nào nhiệt độ.
Cảm nhận được tầm mắt có sát ý, Lê Hành nhịn không được run rẩy trong lòng.
Nữ nhân này có ánh mắt quá đáng sợ, khiến có cổ họng hắn có một luồng khí lạnh xông lên. "Ngươi muốn làm gì, có biết phụ thân của ta là ai không?"
"Phụ thân của ta là Lê Thánh, chính là các chủ của Thiên Hoàng các, là một đại nhân vật của Lê tộc."
"Nếu ngươi dám làm gì ta, hậu quả này ngươi không gánh nổi đâu!"
Lê Hành chỉ có thể cáo mượn oai hùm, chơi nước cờ kéo dài, lấy phụ thân ra để hù dọa.
Có thể là hắn vẫn nói chưa đủ tốt, vừa nói xong thì không khác gì đổ dầu vào lửa.
Đôi mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt mang theo sự âm u lãnh khốc, như là bão tuyết.
Nàng nghe đến cái tên ghét nhất kia.
Nàng đưa kiếm ra, chém thẳng xuống.
Roẹt.
Lê Hành hét thảm một tiếng.
Một miếng da trên người hẳn trực tiếp bị gọt xuống, máu me đầm đìa.
"Ngươi muốn chết, Lê tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lê Hành đau đớn nói.
Đông Phương Ngạo Nguyệt chém liên tục, sức mạnh của pháp tắc ngưng tụ lại thành sát quang.
Từng mảnh máu thịt rơi xuống.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không giết chết Lê Hành ngay, mà là chém từng đao lên người hắn.
Loại thủ đoạn này dù khiến Lê Hành đau đớn mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng là tu sĩ, không đến mức chết ngay tại chỗ.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không muốn cứ thế mà giết Lê Hành ngay, làm thế thì quá hời cho cả nhà bọn họ.
Nghĩ đến mâu thân của mình bị ép uống rượu độc, dáng vẻ đau đớn phun máu trên giường. Đôi mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt càng lạnh hơn.
Còn chưa đủ, tất cả những thứ này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lê Thừa Thiên và Lê Tiên Dao cũng lần lượt đuổi Vực sâu vỡ vụn. Mà khi ánh mắt bọn họ nhìn đến đều kinh ngạc hết cả. Cả người Đông Phương Ngạo Nguyệt mặc váy tím đứng sừng sững, đồng tử nhạt màu và vẻ mặt không chút dao động nào.
Nhưng Lê Hành lúc này đã từ trên xuống dưới đều là máu, không có một tấm da nào trên người cả, đều là máu thịt.
Nhìn qua đáng sợ vô cùng. Dáng người Đông Phương Ngạo Nguyệt thướt tha, đường cong hoàn mỹ, đứng bên cạnh cảnh tượng đáng sợ này khiến người ta có cảm giác xinh đẹp u ám.
"Ngươi..."
Ngay cả Lê Thừa Thiên run rẩy, ánh mắt lạnh lùng.
Tuy hắn cũng không quan tâm Lê Hành là bao.
Nhưng nói gì thì cũng là người của Lê tộc, là con trai của Lê Thánh, vậy mà bị người ta đối xử tàn nhân như thế, quả thực khiến người khác phẫn nộ. Mà Lê Tiên Dao lấy tay che môi.
Lê Thừa Thiên có lẽ không biết, nhưng nàng biết thân phận của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Cũng hiểu rõ vì sao nàng lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. "Dám làm vậy với người của Lê tộc †a, ngươi muốn chết!"
Khí tức Lê Thừa Thiên bùng lên, hoa văn Kỳ Lân giữa mi tâm ẩn hiện thần quang, muốn ra tay.
Mà lúc này, trên trời lại có một đám người nữa hạ xuống.
Chính là Đông Phương Hạo, Chung Oánh Oánh, còn có hai nhân vật trong mười đại cao thủ của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc.
Tâm mắt của Đông Phương Hạo nhìn về phía Lê Hành đã biến thành huyết nhân.
Sau đó vừa nhìn về phía Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Vẻ mặt hắn chấn động.
Sau đó, trong lòng bùng cháy phẫn nộ vô tận, lục phủ ngũ tạng như đang bị đốt cháy sạch sẽ!
Hắn không phải đang tức giận vì Lê Hành. Mà bởi vì, hắn thấy được thủ đoạn tàn nhãn quen thuộc này!
Nghĩ đến nữ ma đầu đã từng tự tay đào Cốt Vạn Đạo bên trong cơ thể hắn ra, đánh hẳn vào dòng xoáy hư không, thân thể bị hủy diệt.
"Hóa ra là ngươi!"
Đông Phương Hạo ngay lập tức hiểu được.
Nguyệt Niệm Quân chính là Đông Phương Ngạo Nguyệt!
"Giết!"
Không có bất kỳ lời dư thừa gì, Đông Phương Hạo trực tiếp ra tay.
Trong mắt đều là lửa giận, ngọn lửa báo thù cháy hừng hực. Hắn vẫn luôn tìm kiếm nơi Đông Phương Ngạo Nguyệt hạ xuống.
Nhưng sau khi Đông Phương Ngạo Nguyệt gia nhập Mạt Nhật Thần Giáo, mãi tìm không ra tung tích.
Đông Phương Hạo không nghĩ tới lại có thể đụng phải Đông Phương Ngạo Nguyệt ở tình huống này. Vừa hay cũng nên kết thúc với nàng.
Nhìn thấy Đông Phương Hạo, Đông Phương Ngạo Nguyệt không cảm thấy bất ngờ.
Nàng đã biết Chung Oánh Oánh và Đông Phương Hạo có liên quan tới nhau từ lâu.
Nhưng bây giờ, Đông Phương Hạo ra tay, quả thật khiến cho tình hình càng thêm phức tạp hơn.
Ngay cả Lê Thừa Thiên cũng lộ ra vẻ lạ thường. Tên của Đông Phương Hạo, hắn đã từng nghe nói đến, dù sao cũng là một trong những truyền nhân của Địa Hoàng.
Chẳng qua là, hiện tại kẻ bị thương là người của Lê tộc hắn, sao Đông Phương Hạo này lại lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy?
Thế nhưng Lê Thừa Thiên cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ chuyện hắn muốn chính là trực tiếp trấn áp Đông Phương Ngạo Nguyệt, bằng không ai cũng cho là người Lê tộc bị ăn hiếp.
Nghĩ đến đây, Lê Thừa Thiên cũng ra tay.
Hai nhân vật trong mười đại cao thủ của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc kia thấy Đông Phương Hạo phẫn nộ ra tay.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, cũng ra tay theo. Còn Chung Oánh Oánh chỉ đứng khoanh tay, ở bên cạnh đắc ý cười lạnh xem kịch.
Lê Tiên Dao thấy thế, đôi mắt biến ảo, sau đó hơi cắn răng, rồi cũng ra tay.
Đông Phương Ngạo Nguyệt thấy Lê Tiên Dao ra tay thì chỉ cười lạnh.
Nàng cũng không thấy kinh ngạc.
Dù sao lúc trước nàng đã từng chĩa kiếm về phía Lê Tiên Dao.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao ngăn cản, kiếm của nàng nhất định đã đâm xuyên qua ngực trái của nàng. Chương 3298: Cùng rơi xuống vực sâu
Trước mắt, Lê Thừa Thiên, Đông Phương Hạo, còn có hai nhân vật trong mười đại cao thủ, cộng thêm Lê Tiên Dao đều đồng loạt ra tay.
Đội hình như vậy, có thể nói, cho dù là vương giả thời cổ bị phong ấn cũng không nhất định có thể đối phó được.
Dù sao không có một ai là người bình thường cả.
Hoa văn Kỳ Lân giữa mi tâm của Lê Thừa Thiên tỏa ánh sáng, lập tức chói lóa vạn trượng, khiến nơi này khí thế sôi trào.
Giữa mảnh thần hoa ảo ảnh của Kỳ Lân nhảy ra, khí tức kinh người, bạo nổ trời đất. Còn Đông Phương Hạo càng thêm kinh hãi, Phệ Đạo Thánh Thể cũng đủ khiến cho dị tượng xuất hiện, ánh sáng đen tuôn ra, phù văn màu đen bao trùm trời đất hóa thành đại dương mênh mông vô tận, lại như một tấm thảm đen che lấp bầu trời.
Kẻ thù gặp nhau, giết tới đỏ mắt.
Đông Phương Hạo đương nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội này.
Hai Chuẩn Để trong mười đại cao thủ có thực lực cũng không thể khinh thường, cùng thi triển thần thông đánh xuống.
Mà Lê Tiên Dao cũng ra tay.
Chỉ là chiêu thức bình thường, không có thi triển sức mạnh cực hạn của Thái Thượng Đạo Thể.
Ánh mắt nàng thay đổi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Đối mặt với đội hình như vậy, Đông Phương Ngạo Nguyệt nhíu mày lại.
Nàng trực tiếp nâng tay lên, một chưởng võ xuống.
Phốc phốc!
Cơ thể Lê Hành Đã đã hóa thành người máu, trực tiếp bị đập nát, máu thịt bay tán loạn!
"Ngươi...
Lê Thừa Thiên nhìn đến đây, trong mắt càng dâng lên sát khí, trấn sát xuống.
Nhưng Lê Hành cũng chưa chết, nguyên thần của hắn vẫn còn, Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không diệt sát nguyên thần của hắn.
Mà là trực tiếp rút nguyên thần ra, sau đó phong ấn ở bên trong pháp khí.
Nàng cũng ra tay, ngăn cản mấy người họ hợp chiêu.
Âm ầm... Nơi này bắn ra gợn sóng.
Nếu không phải vùng đất Tiên Di có hoàn cảnh thiên địa đặc thù, nhất định trời đất sẽ sụp đổ.
"Giao ra nguyên thân của Lê Hành, bằng không ngươi sẽ phải chết!"
Lê Thừa Thiên vừa ra tay trấn áp, vừa quát lạnh.
Dung nhan dưới khăn che mặt của Đông Phương Ngạo Nguyệt lạnh lùng vô cùng.
Nàng khóa chặt vào Lê Thừa Thiên, xác định linh hồn của Ma Thiên tổ sư đang ở trong cơ thể hắn.
Nhưng mà bây giờ muốn trấn áp linh hồn của Ma Thiên tổ sư là một vấn đề lớn.
Thế cục trước mắt bất lợi cho nàng. Với lại có một số thủ đoạn, hiện tại nàng không tiện dùng đến.
Dù sao nàng còn cần dùng đến thân phận Nguyệt Niệm Quân này.
Tuy Đông Phương Hạo có lẽ sẽ nhận ra thân phận của nàng. Nhưng cuối cùng Đông Phương Hạo có thể sống mà rời khỏi vùng đất Tiên Di hay không, thì vẫn còn là vấn đề.
Đông Phương Ngạo Nguyệt biết được với tính cách của Quân Tiêu Dao, vì muội muội của mình, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Đông Phương Hạo.
Bởi vì như thế, rất nhiều thủ đoạn của Đông Phương Ngạo Nguyệt đều không thể thi triển. Như ma kiếm Thất Tội càng không thể nào triệu hoán ra được.
Cho nên, Đông Phương Ngạo Nguyệt rơi vào thế hạ phong. Trái lại Đông Phương Hạo kia lại chẳng giấu diếm chút gì, giống như liều mạng đi chết.
Hắn trực tiếp lấy ra Tiên Linh Bảo Tháp, nói chuyện với những đại năng giả bị giam giữ trong đó.
"Mời các ngươi ra tay, chỉ cần có thể giết nàng, chờ sau khi ta đoạt được truyền thừa của Địa Hoàng sẽ nghĩ cách thả các ngươi ra."
Đông Phương Hạo truyền thần niệm đi. Tuy mấy kẻ bị giam giữ đều đã từng là người ác Giới Hải.
Nhưng Đông Phương Hạo không quản được nhiều như vậy.
Trước mắt hắn chỉ muốn báo thù.
Tiên Linh Bảo Tháp lập tức chấn động, trong đó có sức mạnh Đế cảnh kinh khủng truyền ra ngoài. Tuy mấy đại năng giả bị giam giữ này không thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Nhưng chỉ với chút sức ít ỏi bị lộ ra thôi cũng đã rất khủng bố.
Ngược lại tháp linh Tiên Linh Bảo Tháp cứng đờ.
Nàng cứ có cảm giác tâm tính của Đông Phương Hạo dường như không giống với suy nghĩ của nàng, nó đang dần lệch đi. Nhưng tháp linh cũng không có nhiều lời.
Nàng biết tranh đấu giữa các truyền nhân của Địa Hoàng sẽ kết thúc ở vùng đất Tiên Di.
Cuối cùng ai có thể kế thừa đạo thống, sẽ nhanh có kết quả thôi.
Đại năng giả bên trong Tiên Linh Bảo Tháp ra tay, luông sức mạnh trấn áp mênh mông khiến Lê Thừa Thiên cũng choáng váng. "Truyền nhân Địa Hoàng này, cũng có mấy thứ..."
Ánh mắt của Lê Thừa Thiên sững SỜ.
Lúc này trong đầu hắn vang lên giọng nói của Ma Thiên tổ sư.
"Tiểu tử này cũng là Phệ Đạo Thánh Thể, ngươi nương nhờ Ma Thai Ký Sinh Quyết hấp thụ hắn, cũng có thêm nguồn lực phong phú."
Lê Thừa Thiên âm thầm lắc đầu.
"Kẻ này người là Thánh đô Tam Hoàng, cũng xem như có cùng chỉ tộc với Lê Thánh."
Thế lực Tam Hoàng tuy có ba chị, nhưng trên tổng thể vẫn được xem như là một đội ngũ gắn kết với nhau.
Lê Thừa Thiên không bị điên, không có khả năng nhìn thấy thể chất đặc thù sẽ cướp đoạt ngay.
Hắn lại ra tay lần nữa, thi triển ra đại thân thông Kỳ Lân, đây là thân thông thiên sinh được Kỳ Lân ban thưởng cho hẳn. Rất nhiều ảo ảnh Kỳ Lân hiện ra, khí thế bùng nổ trời đất, đánh về phía Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Cộng thêm hai nhân vật trong mười đại cao thủ của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc.
Dù cho Lê Tiên Dao không đánh hết sức, thì Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng rơi vào thế hạ phong.
Cảm nhận được làn sóng kinh khủng kia kéo tới.
Trong đôi mắt của Đông Phương Ngạo Nguyệt không lộ ra chút sợ hãi nào.
Nàng cũng ra tay, pháp tắc bạo nổ kinh thế. Một trận va chạm mạnh lập tức bắn ra. Cơ thể của Đông Phương Ngạo Nguyệt bị đẩy lui, cuối cùng lui đến rìa Vực sâu vỡ vụn.
"Chết!"
Đông Phương Hạo gầm thét lấy ra Tiên Linh Bảo Tháp, thực thể hóa sức mạnh khổng lồ.
Trong đó cũng không chỉ có sức mạnh của Tiên Linh Bảo Tháp, còn có sức mạnh kinh khủng của các đại năng giả bị cầm tù bên trong.
Có thể nói đánh ra chiêu này, cho dù là Chuẩn Đế cũng vỡ nát cơ thể, biến thành tro bụi!