Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3105 - Chương 3299: Tới Trễ Một Bước, Một Mình Trấn Áp Tất Cả

Chương 3299: Tới trễ một bước, một mình trấn áp tất cả Chương 3299: Tới trễ một bước, một mình trấn áp tất cảChương 3299: Tới trễ một bước, một mình trấn áp tất cả

 

 

Cảm nhận được luồng sức mạnh hủy diệt kinh khủng kia.

 

 

Cho dù là Đông Phương Ngạo Nguyệt, lông mày cũng nhíu lại.

 

 

Mà dưới tình huống này.

 

 

Nàng nhìn thấy Lê Tiên Dao ra tay, cầm trong tay một thanh Vũ Hóa Thanh Kim Kiếm, sức mạnh Thái Thượng Đạo Thể tràn ra.

 

 

Một luồng sức mạnh Thái Thượng mênh mông bắn ra, kiếm phi thẳng đến chỗ Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Phảng phất như xé không bay tới!

 

 

Thấy cảnh này, khóe môi Đông Phương Ngạo Nguyệt cong lên nụ cười lạnh. Nàng dùng thần niệm truyền âm chỉ có Lê Tiên Dao nghe được.

 

 

"Ngươi đây là muốn trả lại một kiếm lúc trước ta đâm về phía ngươi à?"

 

 

Lúc trước vũ trụ Huyền Hoàng rơi vào cuộc chiến Bạt tộc.

 

 

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lê Tiên Dao, huyết mạch tương liên, cảm giác tỷ muội xa lạ vô cùng.

 

 

Sau đó tay cầm ma kiếm Thất Tội đâm về phía nàng.

 

 

Cuối cùng bị Quân Tiêu Dao ngăn cản.

 

 

Mà bây giờ, Lê Tiên Dao trả lại nàng một kiếm này sao?

 

 

Trong ánh mắt của Đông Phương Ngạo Nguyệt không có chút gợn sóng nào.

 

 

Mà ngay khi nàng muốn hành động. Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại.

 

 

Nhìn thấy Lê Tiên Dao chạy vọt về hướng nàng, sau đó kiếm chuyển hướng mang theo lực Thái Thượng, trực tiếp va chạm với thân thông của đám người Đông Phương Hạo và Lê Thừa Thiên.

 

 

Lập tức, nơi này bùng nổ sức mạnh †o lớn, trời đất rung lắc vang rền.

 

 

Lê Tiên Dao rên lên một tiếng, cơ thể mềm mại chấn động.

 

 

Nhưng nàng vẫn là cố nén lực xung kích này, trực tiếp ôm lấy cơ thể của Đông Phương Ngạo Nguyệt, không để cho nàng nhận lấy luông xung kích này.

 

 

Nhưng luồng xung kích hủy diệt kinh khủng này cũng mang theo gợn sóng lo lớn, trực tiếp va đập khiến hai nàng rơi xuống Vực sâu vỡ vụn.

 

 

Vực sâu vỡ vụn, không gian chông chéo, đủ loại không gian biến ảo.

 

 

Lê Tiên Dao ôm lấy Đông Phương Ngạo Nguyệt rơi vào trong đó, trong nháy mắt biến mất ở sâu trong hư không.

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Thấy cảnh này, vẻ mặt Lê Thừa Thiên cứng đờ.

 

 

Sắc mặt của Đông Phương Hạo cũng thay đổi.

 

 

"Sao nàng làm vậy?"

 

 

Lê Thừa Thiên nhíu chặt mày.

 

 

Tuy rơi vào Vực sâu vỡ vụn không có nghĩa sẽ thật sự chết đi.

 

 

Nhưng không gian trong đó phức tạp, không ai biết cuối cùng sẽ rơi vào chỗ nào. Cũng có khả năng sẽ bị truyền tống đến tuyệt địa bí cảnh nào đó của vùng đất Tiên Di.

 

 

Lê Tiên Dao chẳng có thân quen gì với hắn, Lê Thừa Thiên đương nhiên cũng sẽ không màng nguy hiểm tiến vào Vực sâu vỡ vụn tìm nàng.

 

 

Sắc mặt của Đông Phương Hạo lạnh lẽo vô cùng.

 

 

Tuy Đông Phương Ngạo Nguyệt rơi vào Vực sâu vỡ vụn, nhưng cũng không thể xác định nàng đã chết.

 

 

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

 

 

Đông Phương Hạo không cam lòng.

 

 

Mà đúng lúc này.

 

 

Trên bầu trời bỗng nhiên có một cái bóng to lớn giáng xuống.

 

 

Cái bóng kia chính là một con Huyền Quang Đại Bàng. Đứng bên trên là hai bóng người, đương nhiên là Quân Tiêu Dao và Oản Nhi.

 

 

"Là ngươi!" Lê Thừa Thiên thấy Quân Tiêu Dao, đồng tử lập tức lộ ra ánh sáng lạnh lừng trước nay chưa từng có. Ánh mắt của Đông Phương Hạo cũng rung động, sau đó lộ ra vẻ lạnh lùng.

 

 

Tâm mắt Quân Tiêu Dao lướt qua, thấy cảnh tượng tan hoang nơi đây lập tức hiểu rõ.

 

 

Hắn đã tới chậm một bước.

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt e là đã rơi xuống Vực sâu vỡ vụn rồi.

 

 

Với tính cách của Lê Tiên Dao, hẳn là cũng sẽ không ngồi nhìn. Cho nên hai nàng e là đã cùng rơi xuống.

 

 

Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên sát ý.

 

 

Tuy hắn cảm thấy với tu vi của hai nàng hẳn là không đến mức gặp nguy hiểm trí mạng nào. Nhưng đám người Đông Phương Hạo, Lê Thừa Thiên dám ra tay với các nàng, đã khiến Quân Tiêu Dao nổi lên sát ý.

 

 

"Xem ra trước đó ta đã quá dễ dãi khiến các ngươi đoán sai tính cách của ta"

 

 

Tâm mắt của Quân Tiêu Dao lạnh băng.

 

 

Hắn xem Đông Phương Hạo như gà thả vườn, áp dụng chính sách nuôi thả.

 

 

Nhưng lần này, bọn họ đã chạm đến điểm mấu chốt của Quân Tiêu Dao.

 

 

Quân Tiêu Dao liếc nhìn qua, chú ý tới nữ tử có sắc mặt hơi trắng bệch đứng một bên.

 

 

Chính là Chung Oánh Oánh.

 

 

"Là ngươi à?”

 

 

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Chung Oánh Oánh.

 

 

Vì do Chung Oánh Oánh này đầu têu nên mới khiến cho hóa thân của Đông Phương Ngạo Nguyệt là Nguyệt Niệm Quân rơi vào bây.

 

 

"Ta... Ta không biết Nguyệt Niệm Quân có quan hệ với đế tử đại nhân..."

 

 

Vẻ mặt Chung Oánh Oánh ảm đạm, giọng nói run lẩy bẩy, nhịn không được nói.

 

 

Cho dù là thân là quý nữ Chung gia của Thương minh Ngọc Đỉnh, đối mặt Quân Tiêu Dao cũng yếu ớt như con kiến mà thôi.

 

 

Chỉ với ánh mắt nhìn đến của Quân Tiêu Dao mang theo áp lực kinh khủng đã khiến cho cơ thể mềm mại của Chung Oánh Oánh run lên, xém xíu nữa sợ đến †è ra quân.

 

 

Quân Tiêu Dao không nói hai lời, trực tiếp ra tay. Đông Phương Hạo dám ra tay với nữ nhân của hắn là Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Vậy hắn sẽ giết nữ nhân của Đông Phương Hạo.

 

 

Chỉ đơn giản như vậy.

 

 

"Dừng tay!"

 

 

Đông Phương Hạo quát to một tiếng, ra tay ngăn cản.

 

 

Còn có mười đại cao thủ của Nguyên Ma Tộc và Địa Linh Tộc, cộng thêm Lê Thừa Thiên cũng ra tay. Một trận đại chiến lập tức bùng nổ.

 

 

Oản Nhi và Bằng Phi Dương đều không tham gia.

 

 

Quân Tiêu Dao một mình trấn áp tất cả.

 

 

Cùng lúc đó, ở nơi sâu bên trong Vực sâu vỡ vụn. Bên trong không gian vỡ vụn chồng chéo lên nhau, có một mảnh vụn không gian.

 

 

Bên trong nơi này, có hai nữ tử đứng đối mặt với nhau, chính là Lê Tiên Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Lê Tiên Dao toàn thân áo trắng, có vài vết rách.

 

 

Bên miệng có vết máu đỏ chói mắt.

 

 

Trong lần va chạm vừa rồi, dường như một mình nàng nhận lấy tất cả xung kích.

 

 

Phải biết, đám người Lê Thừa Thiên và Đông Phương Hạo ra tay hết sức, sức mạnh kia không hề nhỏ.

 

 

Lê Tiên Dao tuy một người chịu đựng được, nhưng vẫn có vết thương. Đông Phương Ngạo Nguyệt thấy vết máu trên khóe môi Lê Tiên Dao, ánh mắt xoay chuyển nhưng lại không thể hiện điều gì. Vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh lùng vô cảm.

 

 

"Ngươi cho rằng cứu ta một lần, ta sẽ có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà cảm động à, vậy ngươi đã sai rồi."

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt cất giọng lạnh lùng.

 

 

Thời gian dài tích lũy thù và hận, không phải dễ dàng hóa giải như vậy.

 

 

Lê Tiên Dao tuy vô tội, nhưng nàng dù sao cũng là kẻ do Lê Thánh nuôi lớn, còn nhận giặc làm cha.

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn không có khả năng nhận nàng.

 

 

"Ta biết, những năm này ngươi đã chịu đựng quá nhiều."

 

 

"Những chuyện ta đã làm dù ít dù nhiều đều không thể đền bù."

 

 

"Thế nhưng hãy cho ta cơ hội để ta có thể trả lại."

 

 

Lê Tiên Dao lau đi vết máu nơi khóe môi, tầm mắt nhìn thẳng Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Nàng không muốn trốn tránh, nàng muốn đối mặt.

 

 

"Đền bù? Trả lại?"

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe thấy những lời này bèn cười lạnh.

 

 

Nàng đưa tay lên, ma văn lan tràn khắp người, huyết quang tỏa ra.

 

 

Một thanh kiếm xuất hiện trước ngực nàng, chính là ma kiếm Thất Tội!
Bình Luận (0)
Comment