Đây là một sự quyết đoán!
"Ngươi điên rồi sao?"
Dù là Đông Phương Ngạo Nguyệt thì khi thấy vết máu chói mắt trên mặt Lê Tiên Dao, cũng không nhịn được gào thét một tiếng. Mà Lê Tiên Dao lại cười, khóe môi xinh đẹp nhuộm đỏ nở nụ cười buồn bã.
"Này coi như ta nợ ngươi, Ngạo Nguyệt."
"Ta biết, chút trả giá này vẫn chưa đủ để bù đắp."
"Nhưng, hãy cho ta cơ hội và thời gian để bù đắp lại."
Lê Tiên Dao nói xong, rất bình tĩnh đeo khăn che mặt lên. Những người khác sẽ không biết dưới tấm khăn che mặt này là dung nhan mãi mãi có vết thương trên mặt.
"Ngươi chính là đồ ngu, chỉ như này thôi cũng muốn ta tha thứ cho ngươi?"
Đông Phương Ngạo Nguyệt xoay người lại. Nàng cho là mình là Huyết Công Chúa sẽ không rơi lệ. Nhưng giờ phút này, trong lòng lại là có cảm giác khó nói lên lời đang bùng cháy lên.
Mà trước đó, người duy nhất có thể khiến cho nàng xuất hiện loại cảm xúc này.
Ngoại trừ mẫu thân của nàng ra cũng chỉ có Quân Tiêu Dao.
"Đúng vậy, ta chính là đồ ngu, cho nên nhiều năm qua đều mơ màng trở thành con rối."
Lê Tiên Dao cười mang theo sự cười nhạo. Đông Phương Ngạo Nguyệt ngồi xếp bằng xuống, đưa lưng về phía Lê Tiên Dao.
Tuy bầu không khí vẫn yên lặng như cũ, thế nhưng cũng loại cảm giác ngột ngạt và đấu đá đối lập như trước đó.
Rõ ràng, hành động của Lê Tiên Dao không phải hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Đông Phương Ngạo Nguyệt.
"Lau máu trên mặt, nếu Tiêu Dao biết được, e là còn tưởng ta là người đã ra tay."
Đông Phương Ngạo Nguyệt lạnh lùng nói.
Lê Tiên Dao cười.
Chỉ cần có thể hóa giải khúc mắc trong lòng Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nàng cảm thấy này chút trả giá này chẳng tính là gì cả. Sau đó, Lê Tiên Dao lại mở miệng, nói chuyện với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Tính tình nàng cứng nhắc, cuộc sống cũng vô vị không có gì để nói.
Chỉ có thể nói những năm này nàng tu luyện ra sao, xử lý những chuyện trong Thiên Hoàng các thế nào, cuộc sống không chút màu sắc.
Đông Phương Ngạo Nguyệt chẳng nghe thấy câu đáp lại nào, cũng không biết nàng đang nghe hay không nữa.
Nhưng Lê Tiên Dao đã rất thỏa mãn.
Đây cũng là lần đâu tiền tỷ muội các nàng yên lặng nói chuyện, không có tranh đấu đối chọi, không có mũi kiếm chĩa về phía nhau.
Lê Tiên Dao không có nói chuyện liên quan tới Khương Thánh Y cho Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe.
Bởi vì Lê Tiên Dao cảm thấy, trước đó Quân Tiêu Dao tiếp xúc với Đông Phương Ngạo Nguyệt, e là cũng do có nhân tố Khương Thánh Y tác động đến.
Điều này có lẽ sẽ khiến cho cảm xúc của Đông Phương Ngạo Nguyệt gợn sóng.
Nàng chịu khổ đã đủ nhiều, không cần để nàng biết chuyện này.
Mà trong lúc này, bên ngoài Vực sâu vỡ vụn.
Thiên địa rung chuyển, gió cát bay tán loạn.
Có mùi máu tanh tràn ngập, sương máu dâng lên.
Nơi này đã là một vùng thảm trạng.
Rất nhiều sinh linh của Nguyên Ma Tộc, Địa Linh Tộc, bao gồm cả hai cường giả Chuẩn Đế trong mười đại cao thủ kia.
Đều đã nằm xuống, bị Quân Tiêu Dao đánh nổ, mưa máu bắn tung tóe đầy trời.
Còn có Chung Oánh Oánh của Thương minh Ngọc Đỉnh, cũng bị Quân Tiêu Dao trực tiếp diệt sát, hương tiêu ngọc vẫn.
Điều này khiến Đông Phương Hạo tức muốn nổ phổi. Cũng không phải hắn ưa gì Chung Oánh Oánh.
Nhưng Chung Oánh Oánh là cầu nối của hẳn với Thương minh Ngọc Đỉnh.
Đông Phương Hạo đã chuẩn bị để Thương minh Ngọc Đỉnh thành một trong những bối cảnh sau lưng mình.
Kết quả là tan tành tất cả.
Nhưng không phải Đông Phương Hạo không cứu mà bởi vì giờ phút này, ngay cả chính hắn cũng máu me khắp người.
Nếu không phải có Tiên Linh Bảo Tháp bảo vệ, hắn sợ là đã dữ nhiều lành ít. Người sống còn lại chính là Lê Thừa Thiên.
Nhưng giờ phút này hẳn cũng máu me khắp người.
Ánh mắt của hắn vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.
Nơi sâu trong đồng tử ẩn giấu sự rung động.
Trước đó ở tinh giới Hỗn Khư, hắn từng tiếp xúc với Quân Tiêu Dao.
Khi đó cũng cảm giác, thực lực của Quân Tiêu Dao sâu không lường được.
Bởi vậy trong lòng hắn có sự e ngại, không ra tay hết sức mình.
Thế nhưng đến bây giờ mới qua bao lâu chứ?
Hắn quả thật có cảm giác, thực lực của Quân Tiêu Dao đã tiến bộ hơn so với lúc ở tỉnh giới Hỗn Khư, trở nên càng thêm khó suy đoán.
Rõ ràng cảnh giới của Quân Tiêu Dao không có gì thay đổi, nhưng lại mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Lê Thừa Thiên còn tưởng rằng bản thân mình trong khoảng thời gian này, thông qua Ma Thai Ký Sinh Quyết cướp đoạt rất nhiều sinh linh, thực lực tăng mạnh nên có thể trấn áp Quân Tiêu Dao.
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn quá ngây thơ.
Tốc độ tu luyện của hắn nhanh, Quân Tiêu Dao sẽ chỉ nhanh hơn hắn.
Âm!
Lại va chạm lần nữa. Lê Thừa Thiên thổ huyết, liên tục rút lui.
Đây là nhờ sự tiến bộ vượt bậc của hẳn trong thời gian này.
Bằng không, muốn tiếp được mấy chiêu của Quân Tiêu Dao cũng hết sức khó khăn.
"Lại đến!"
Lê Thừa Thiên quát lớn một tiếng, hẳn tuyệt đối không cam tâm bị đánh bại như thế.
Ở phía sau hắn, thần hoa tỏa ra chói mắt không gì sánh nổi.
Hào quang phía sau lưng hắn giống như có hoa văn cổ xưa hiện ra, hóa thành cổ đồ huyền diệu vô cùng.
Đây cũng là một thiên phú khác của Lê Thừa Thiên.
Một mặt của đạo đồ cổ xưa này được khắc sâu lên lưng hắn.
Hắn bình thường sẽ không thể hiện ra ngoài, đây là lá bài tẩy của hắn.
Người nhìn thấy nó, đa phần đều đã ngã xuống.
"Thông Thiên đồ, trấn!"
Lê Thừa Thiên lấy ra lá bài tẩy của hắn.
Danh xưng của hắn là Thừa Thiên chi vận.
Mà Thông Thiên đồ này chính là cổ đồ được khắc bên trong cơ thể hắn.
Lúc kích phát có thể sử dụng sức mạnh thiên địa, trấn áp hết thảy.
Trong hư không, hoa văn ánh sáng đan xen chồng chéo lên nhau, biến thành một bức tranh to lớn.
Lê Thừa Thiên được trang bị sức mạnh vô song, mang theo Thông Thiên đồ trấn áp mà đánh xuống, muốn giữ lấy Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt.
Thiên phú của Lê Thừa Thiên như vậy, đối với những người khác mà nói, có lẽ là con át chủ bài lớn.
Nhưng đối với Hỗn Độn Thể mà nói.
Ngay cả thiên địa đều được diễn hóa ra từ trong Hỗn Độn.
Một Thông Thiên đồ nho nhỏ thì có ích lợi gì?
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không sử dụng sức mạnh của Hỗn Độn Thể.
Bởi vì vừa lúc có thể lấy Lê Thừa Thiên ra làm thí nghiệm, kiểm tra mấy loại thủ đoạn khác.
Một lường kiếm ý huyền áo tản ra từ người Quân Tiêu Dao, mạnh mẽ lại mang theo sức mạnh của thời gian, thậm chí ảnh hưởng đến không gian thiên địa xung quanh. Chính là kiếm ý Tuế Nguyệt!