Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3109 - Chương 3304: Trân Huyền Xuất Hiện

Chương 3304: Trân Huyền xuất hiện Chương 3304: Trân Huyền xuất hiệnChương 3304: Trân Huyền xuất hiện

 

 

Quân Tiêu Dao không kiêng dè gì, tiến lên ôm lấy vòng eo mềm mại của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng rất tự nhiên hào phóng nguyện ý khen thưởng cho người trong lòng của mình.

 

 

Đây có lẽ là chỗ nàng khác với nữ tử khác, không có cảm xúc dè dặt, ngượng ngùng gì.

 

 

Mấy ngày kế tiếp, hai người cũng song hành, tùy ý dạo bước.

 

 

Dâu sao Đông Phương Ngạo Nguyệt và hắn quả thực đã rất lâu không gặp, †rong mấy ngày này nói hết tâm sự.

 

 

Quân Tiêu Dao phát hiện, hình như Đông Phương Ngạo Nguyệt không hề biết chuyện của Khương Thánh Y.

 

 

Nói cách khác, Lê Tiên Dao không nói chuyện này cho nàng.

 

 

Trong lòng Quân Tiêu Dao càng cảm thán.

 

 

Lê Tiên Dao đúng thật là một nữ tử thiện giải nhân ý.

 

 

Nếu Đông Phương Ngạo Nguyệt biết chuyện này, sợ rằng cũng sẽ có chút khúc mắc.

 

 

Mấy ngày qua đi, Quân Tiêu Dao nói: "Ngạo Nguyệt, kế tiếp nàng có tính toán gì không?"

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt nói: "Nếu đã biết tung tích của Mạt Pháp Tiên Chu, vậy ta cũng không cần truy tra Ma Thiên tổ sư nữa"

 

 

"Kế tiếp hẳn sẽ dạo quanh vùng đất Tiên Di, xem có thể tìm được cơ duyên gì không."

 

 

Mục đích Đông Phương Ngạo Nguyệt tới vũ trụ Khởi Nguyên ngoài gặp Quân Tiêu Dao ra thì là tìm Mạt Pháp Tiên Chu.

 

 

Bây giờ Quân Tiêu Dao cũng đã gặp, tung tích của Mạt Pháp Tiên Chu cũng đã biết.

 

 

Mục đích của nàng đã đạt tới.

 

 

"Được thôi, ta cũng có vài chuyện phải làm, vậy sau này gặp lại." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Hắn cũng biết, Đông Phương Ngạo Nguyệt mang tính cách đại nữ chủ độc lập tự cường.

 

 

Không thể vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn dựa vào hắn.

 

 

Đáy mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt có một vệt quyến luyến. Nhưng nàng cũng hiểu, nàng và Quân Tiêu Dao đều có chuyện của riêng mình, không thể cả ngày kè kè bên nhau.

 

 

Huống chỉ sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt lân nữa ôm chặt Quân Tiêu Dao, dâng lên nụ hôn ngọt ngào, khẽ mở môi thơm.

 

 

Sau đó, rời môi.

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn Quân Tiêu Dao thật sâu, lắc mình biến hoá, lần nữa biến thành Nguyệt Niệm Quân.

 

 

Sau đó cùng Oản Nhi rời đi.

 

 

Quân Tiêu Dao khẽ thở dài.

 

 

Sa vào ôn nhu hương tuy thoải mái nhưng hắn vẫn phải làm chính sự.

 

 

Hắn gọi Bằng Phi Dương tới.

 

 

"Ngươi là sinh linh bản thổ của vùng đất Tiên Di, còn có nơi nào có thể đi?"

 

 

Cả vùng đất Tiên Di này, khu vực trung tâm chỗ sâu nhất của nó tên là vực Không Linh.

 

 

Cũng là nơi ngủ say của một đám thiên kiêu cổ xưa, vương giả phong ấn.

 

 

Quân Tiêu Dao đương nhiên muốn đi, nói cho cùng yêu nghiệt ngủ say của Vân Thánh đế cung bọn họ như Đạo Nhất đế tử cũng ở nơi đó.

 

 

Hắn có thể đi xem náo nhiệt.

 

 

Nhưng thời gian đi đường cũng không ngắn, Quân Tiêu Dao nghĩ, còn có nơi nào có thể đi.

 

 

Bằng Phi Dương là sinh linh bản thổ, hẳn có chỗ biết rõ.

 

 

Bằng Phi Dương nghe vậy cũng suy nghĩ một hồi, sau đó ánh mắt chợt sáng lên. "Chủ nhân, ta ngược lại nghĩ tới một chỗ, chỉ là tương đối hung hiểm." Bằng Phi Dương nói.

 

 

"Nơi nào?"

 

 

"Hố chôn Ma Vụ." Bằng Phi Dương nói.

 

 

"Hố chôn Ma Vụ?"

 

 

Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao nhẹ nhướn lên, tên này nghe qua có hơi thú vị đấy.

 

 

Bằng Phi Dương cũng giải thích một phen.

 

 

Hố chôn Ma Vụ vô cùng hung hiểm thần bí, là nơi cùng rơi xuống với vùng đất Tiên Di.

 

 

Trong đó có ma khí quỷ dị tràn ngập, còn có di cốt tàn vỡ.

 

 

Nhưng đều không phải là sinh linh chủng tộc Tiên Di để lại. Sau khi Quân Tiêu Dao nghe xong, càng cảm thấy hứng thú.

 

 

"Vậy thì đi hố chôn Ma Vụ xem thử." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Nếu là lúc trước, Bằng Phi Dương không nhất định sẽ đề cử Quân Tiêu Dao đi hố chôn Ma Vụ.

 

 

Dẫu sao nơi đó quả thực hung hiểm.

 

 

Nhưng sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao tùy ý san bằng Vực sâu vỡ vụn.

 

 

Bằng Phi Dương cho rằng, ở vùng đất Tiên Di này, dường như không có cấm địa nào mà Quân Tiêu Dao không có năng lực thăm dò.

 

 

Hắn cũng hóa thân thành bản thể Huyền Quang Đại bàng, chở Quân Tiêu Dao bay lên không trung.

 

 

Cách hố chôn Ma Vụ mấy vạn dặm có một vùng địa vực. Địa vực này có một mạch thế lực tiên di sinh sống tên là Kim Lân Tộc.

 

 

Mà lúc này, bên ngoài tộc địa Kim Lân Tộc.

 

 

Một nam tử thoạt nhìn rất tuổi trẻ, mặt quan như ngọc đi tới nơi đây.

 

 

Rõ ràng là Trần Huyền!

 

 

Trần Huyền dáng người thon dài, ẩn chứa thần huy.

 

 

Nhìn qua tuy không có dao động gì, lại luôn cho người ta một loại cảm giác kỳ lạ.

 

 

Lúc bị trục xuất khỏi Khởi Nguyên Học Phủ, hắn tuy bị Toái Linh ma bàn phế đi tu vi.

 

 

Nhưng ngược lại nhờ họa được phúc, làm cho hắn và Tam Sinh Luân Hồi Ấn dung hợp càng thêm hoàn mỹ.

 

 

Cũng có thể sử dụng điều động lực lượng của Tam Sinh Luân Hồi Ấn nhiều hơn.

 

 

Cho nên lúc này, tu vi của Trần Huyền không hề kém hơn trước đó, thậm chí còn mạnh hơn.

 

 

Thời gian lúc trước, hắn nhờ cậy Nguyên Như Ý mang hắn đến vùng đất Tiên Di.

 

 

Nguyên Như Ý đã đồng ý.

 

 

Sau khi vào vùng đất Tiên Di, Trần Huyền bèn tìm cớ đơn độc hành động.

 

 

Nguyên Như Ý cũng không để ý, tùy hắn đi.

 

 

"Phía trước là Kim Lân Tộc sao, hẳn đúng là ở đây."

 

 

Trần Huyền nhìn về nơi xa, lẩm bẩm tự nói.

 

 

Trần Huyền đã chuẩn bị từ trước, điều tra một vài tình huống. Pháp khí đã từng của hẳn ngoại trừ pháp trượng Thiên Đạo, còn có Vạn Pháp Thần Thư.

 

 

Thậm chí Vạn Pháp Thần Thư còn quan trọng hơn pháp trượng Thiên Đạo một ít.

 

 

Không chỉ chứa đựng đạo uẩn pháp tắc càng thêm tinh thuần, thậm chí còn nồng đậm đến mức có thể vì vạn vật khải linh.

 

 

Trước đây Huyền Nhất Đế Sư sở dĩ có thể có thanh danh như vậy, Vạn Pháp Thần Thư không thể không kể công.

 

 

Về sau, Vạn Pháp Thân Thư này được hắn ban cho một đệ tử dưới toà.

 

 

Đệ tử đó tên là Vương Chân Huyền.

 

 

Dựa vào tình hình tin tức Trần Huyền thu thập được, Vương Chân Huyền về sau xung đột với người khác, gặp phải truy sát vây quét. Cuối cùng trốn vào vùng đất Tiên Di.

 

 

Sau khi dựa vào một phen điều tra, Trần Huyền tra được.

 

 

Vương Chân Huyền dường như có quan hệ với một mạch chủng tộc Tiên Di tên là Kim Lân Tộc ở vùng đất Tiên Di.

 

 

Cho nên Trần Huyền cũng một đường mà đến, tìm được Kim Lân Tộc.

 

 

Hắn trực tiếp đi vào tộc địa Kim Lân Tộc.

 

 

Nhưng không bao lâu sau, có mấy bóng dáng buông xuống trước mặt hắn. Chương 3305: Rau hẹ chủ động đưa tới cửa

 

 

"Người tới là ai?"

 

 

Mấy bóng dáng đến đây thoạt nhìn không khác gì Nhân tộc.

 

 

Chỉ có điều bên tai trên khuôn mặt có vảy màu vàng.

 

 

"Ta đến từ Tam Sinh điện phủ, muốn hỏi thăm tin tức về Vương Chân Huyền." Trần Huyền điềm tĩnh nói.

 

 

Tuy nghiêm khắc mà nói, hắn không xem như người của Tam Sinh điện phủ.

 

 

Nhưng loại chuyện cáo mượn oai hùm này thì hắn vẫn biết.

 

 

Có bối cảnh cũng còn đỡ hơn không có, cũng sẽ làm một số người kiêng dè.

 

 

"Cái gì, ngươi tìm Thánh Sư?” Trên mặt những tộc nhân Kim Lân Tộc này đều lộ ra vẻ cổ quái.

 

 

"Thánh Sư?”

 

 

Nghe thấy từ này, Trần Huyền cũng hơi nhướn mày.

 

 

Xem ra quan hệ của Vương Chân Huyền và Kim Lân Tộc còn không bình thường.

 

 

Có lẽ vì có liên quan đến Vương Chân Huyền, mấy người này trái lại không dám quá mức thất lễ với Trần Huyền.

 

 

Rất nhanh, Trân Huyền được mời vào trong Kim Lân Tộc.

 

 

Một vị tộc lão Kim Lân Tộc hiện thân, tiếp đãi Trần Huyền.

 

 

Trần Huyền cũng không kiêng dè, muốn hỏi thăm chuyện về Vương Chân Huyền. Tộc lão Kim Lân Tộc cũng kể lại một số chuyện cho Trần Huyền.

 

 

Thì ra, Kim Lân Tộc bọn họ vốn coi như một thế lực chủng tộc nhỏ yếu ở vùng đất Tiên Di.

 

 

Thường xuyên bị ức hiếp.

 

 

Nhưng sau đó, Vương Chân Huyền ngoài ý muốn đi vào nơi này.

 

 

Đồng thời lấy Vạn Pháp Thần Thư vì Kim Lân Tộc khải linh.

 

 

Làm cho thiên phú tu luyện của Kim Lân Tộc bọn họ trở nên mạnh hơn.

 

 

Tuy không thể để bọn họ trở thành thế lực cường thịnh nhất vùng đất Tiên Di.

 

 

Nhưng cũng không còn là chủng tộc nhỏ yếu người người có thể ức hiếp trước kia nữa.

 

 

Cho nên, Kim Lân Tộc cực kỳ tôn kính Vương Chân Huyền, gọi hắn là Thánh Sư.

 

 

"Thì ra là vậy."

 

 

Sau khi biết ngọn nguồn sự việc, Trần Huyền khẽ gật đầu.

 

 

Lúc này, tộc lão Kim Lân Tộc nhìn qua Trần Huyền, sau đó nói.

 

 

"Phải rồi, Thánh Sư đại nhân còn lập một khối văn bia vô tự."

 

 

"Nói sau này nếu có người đến tìm hẳn thì có thể mang người đó đến trước bia này."

 

 

"Làm phiền tộc lão mang ta đến." Trần Huyền hơi chắp tay nói.

 

 

Ngay sau đó, Kim Lân Tộc cũng mang Trần Huyền đến trước văn bia vô tự.

 

 

Trân Huyền nhìn thấy, vẻ mặt chợt động, sau đó giơ tay chạm lên văn bia. Tức khắc, văn bia vô tự phát ra ánh sáng chói loá.

 

 

Bên trên hiện ra một hàng chữ viết.

 

 

"Đệ tử Vương Chân Huyền, vĩnh viễn không quên tên ân sư Huyền Nhất Đế Sư"

 

 

Chữ viết chói mắt loé lên.

 

 

Nhìn thấy một màn như vậy, tộc lão Kim Lân Tộc không nhịn được thất thanh nói.

 

 

"Quả nhiên, Thánh Sư đại nhân đã nói, chỉ có ân sư hắn Huyền Nhất Đế Sư mới có thể làm bia này sáng lên."

 

 

"Kim Lân Tộc ta bái kiến Huyền Nhất Đế Sư!"

 

 

Một đám sinh linh kể cả tộc lão Kim Lân Tộc đều khom lưng chắp tay với Trần Huyền, trong mắt mang theo vẻ tôn sùng kính sợ. Chỉ riêng Vương Chân Huyền đều đã trở thành Thánh Sư của bọn họ.

 

 

Vậy sư phụ của Thánh Sư, thủ đoạn lại thông thiên cỡ nào.

 

 

Trần Huyền thấy thế, sắc mặt ngược lại không hề dao động, hắn lạnh nhạt hỏi: "Hiện giờ hắn đang ở đâu?"

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Giọng điệu tộc lão Kim Lân Tộc chợt ngưng, sau đó bèn nói.

 

 

Vương Chân Huyền vì để tu vi tiến thêm một bước, đã đi vào trong hố chôn Ma Vụ, muốn timg được di cốt hài cốt vân vân trong đó.

 

 

Nhưng cuối cùng lại chưa ra.

 

 

Trần Huyền nghe vậy, thoáng trầm mặc.

 

 

Vương Chân Huyền sợ rằng đã vẫn lạc. Song Trần Huyền không hề có cảm xúc dao động gì, dẫu sao hắn kiếp này và Vương Chân Huyền không có liên hệ gì.

 

 

Chỉ là đơn thuần muốn tìm được Vạn Pháp Thần Thư mà thôi.

 

 

"Vậy có thể mang ta đến hố chôn Ma Vụ không?" Trần Huyền nói.

 

 

Vẻ mặt tộc lão Kim Lân Tộc cứng lại, nhưng rất nhanh, hắn cũng nói: "Nếu Đế Sư yêu cầu, như vậy tự nhiên có thể."

 

 

Tuy Trần Huyền thoạt nhìn không giống như đại nhân vật gì, nhưng văn bia vô tự đã bị kích động, đây là sự thật.

 

 

Cho nên bọn họ cũng không hề hoài nghỉ, ôm lòng tôn kính đối với Trần Huyền.

 

 

Sau đó, tộc lão Kim Lân Tộc cũng sắp xếp một nhóm người cùng Trần Huyền Nhất rời đi. Trước khi xuất phát, Trần Huyền dường như nghĩ tới điều gì đó.

 

 

Nhìn văn bia vô tự này, thân niệm của hắn bỗng chợt động, để lại một đoạn tin tức trên vô tự văn bia.

 

 

Sau đó nói với tộc lão Kim Lân Tộc: "Làm phiền tiền bối, sau này nếu có người tới tìm ta, xin tiếp dẫn hắn tới chỗ văn bia vô tự này."

 

 

Tộc lão Kim Lân Tộc tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì nhiều, hơi gật đầu.

 

 

Sau đó, Trần Huyền mới theo tộc nhân Kim Lân Tộc cùng nhau rời đi.

 

 

Hố chôn Ma Vụ cách tộc địa Kim Lân Tộc mấy vạn dặm.

 

 

Nhưng lấy tốc độ của đám người Trần Huyền cũng sẽ không quá chậm.

 

 

Sau khi qua một thời gian, bọn họ cuối cùng cũng tới hố chôn Ma Vụ.

 

 

Dõi mắt nhìn, phía trước khói đen cuồn cuộn, sương mù dày đặc tràn ngập.

 

 

Một cái hố sâu khổng lồ giống như cửa vào địa ngục vắt ngang phía trước trên đại lục.

 

 

Trong đó có đủ loại khí tức quỷ dị lưu chuyển toả ra, làm người ta khiếp sợ.

 

 

"Đi"

 

 

Trần Huyền không hề chần chừ do dự.

 

 

Hắn có Tam Sinh Luân Hồi Ấn hộ thân, không sợ rất nhiều quỷ dị.

 

 

So ra, tìm được Vạn Pháp Thần Thư mới là quan trọng nhất.

 

 

Mà những sinh linh Kim Lân Tộc xung quanh cũng chỉ có thể căng da đầu theo vào.

 

 

Sau khi đám người Trần Huyền vào hố chôn Ma Vụ không bao lâu.

 

 

Một con Huyền Quang Đại Bàng giương cánh bay tới.

 

 

Phía trên ngồi xếp bằng một bóng dáng áo trắng.

 

 

Đúng là Quân Tiêu Dao và Bằng Phi Dương.

 

 

Quân Tiêu Dao nhìn cửa vào hố chôn Ma Vụ phía dưới, tản ra thần thức tra Xét.

 

 

Bỗng nhiên, hắn dường như cảm ứng được gì đó, kêu nhẹ một tiếng, trong mắt cũng lộ ra hứng thú.

 

 

"Chủ nhân, làm sao vậy?"

 

 

Bằng Phi Dương thấy vậy bèn hỏi.

 

 

"Không sao, chỉ là gặp người quen thôi."

 

 

Quân Tiêu Dao hờ hững cười, ánh mắt mang theo một vệt nghiền ngẫm. Thật đúng là trùng hợp.

 

 

Hắn còn chưa chủ động đi tìm, rau hẹ lại cố tình muốn chủ động đưa lên.

 

 

Vậy hắn cũng chỉ có thể vui lòng nhận lấy. Chương 3306: Chim sẻ ở sau, Trần Huyền vẫn lạc

 

 

Trong hố chôn Ma Vụ, sương mù lượn lờ, ma khí cuồn cuộn, tầm nhìn rất thấp.

 

 

Trần Huyền và một nhóm sinh linh Kim Lân Tộc đáp xuống trong hố chôn Ma Vụ.

 

 

Trân Huyền lập tức cảm giác được một loại ma khí quỷ dị đặc thù đang xâm nhập vào cơ thể bọn họ.

 

 

Một nhóm sinh linh Kim Lân Tộc đều tế ra pháp lực ngăn trở.

 

 

Mà Trân Huyền thì thôi động lực lượng Tam Sinh Luân Hồi Ấn, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng quang hoa.

 

 

Những ma khí quỷ dị không cách nào lây dính lên người hắn. Bọn họ bắt đầu thâm nhập vào trong hố chôn Ma Vụ.

 

 

Một đường tiến lên, có một số thi cốt di hài.

 

 

Nhưng đều không phải là hài cốt còn sót lại vốn có trong hố chôn Ma Vụ.

 

 

Mà là sau khi người đến sau vào trong vẫn lạc tạo thành.

 

 

Càng thâm nhập, loại khí tức quỷ dị này càng mãnh liệt.

 

 

Dần dần, một vài sinh linh Kim Lân Tộc đều có chút không chịu nổi, cảm giác thân thức mờ mịt, chóng mặt nhức đầu.

 

 

Đúng lúc này, một sinh linh Kim Lân Tộc trong lúc vô tình dẫm trúng một vũng nước đen.

 

 

Tức khắc, nước đen đó giống như vật còn sống, vậy mà men theo chân một đường lan tràn lên trên.

 

 

Trong thời gian ngắn cắn nuốt sạch sẽ sinh linh Kim Lân Tộc này.

 

 

Sinh linh Kim Lân Tộc thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm, trực tiếp giống như tượng sáp hòa tan, biến thành một bãi máu, dung nhập vào vũng nước đen.

 

 

Mọi người ở đây thấy thế đều không nhịn được tuôn ra hàn ý từ cổ họng.

 

 

Trong hố chôn Ma Vụ quả nhiên kinh khủng, nơi nơi đều là nguy cơ.

 

 

"Các ngươi cẩn thận một chút."

 

 

Trần Huyền thấy vậy, vẻ mặt không hề có dao động.

 

 

Tiếp đó, bọn họ tiếp tục thâm nhập.

 

 

Ngược lại lại gặp phải rất nhiều hung hiểm.

 

 

Ví dụ như một sinh linh Kim Lân Tộc bị một đóa hoa màu máu quỷ dị mê hoặc, cả người đều bị rễ cây hấp thụ, biến thành thây khô.

 

 

Còn có bức tường nhuốm máu, xương cốt không biết tên, vân vân.

 

 

Đến phía sau, thậm chí một Chuẩn Đế Kim Lân Tộc theo đến cũng có phần không chịu nổi nữa, thần thức hỗn loạn.

 

 

Trần Huyền thấy vậy bèn nói: "Các ngươi trở về đi, con đường kế tiếp, một mình ra đi là được."

 

 

Giữ bọn họ lại đây cũng không có tác dụng gì quá lớn.

 

 

Sinh linh Kim Lân Tộc nghe vậy như được đại xá, hơi chắp tay với Trần Huyền, sau đó lui lại.

 

 

Trần Huyền tiếp tục đi tới, nhưng vẻ mặt hắn cũng càng thêm nghiêm trọng.

 

 

Chỗ sâu hố chôn Ma Vụ này quả thực không phải nơi người bình thường có thể thâm nhập.

 

 

Càng thâm nhập, hung hiểm càng lớn.

 

 

Đến cuối cùng, dù là Trần Huyền đều có phần không chống đỡ nổi ăn mòn của khí tức quỷ dị.

 

 

Ngay lúc này, giữa ấn đường của Trần Huyền, Tam Sinh Luân Hồi Ấn giống như cảm giác được hung hiểm lớn lao, thình lình phát sáng rực rỡ.

 

 

Thậm chí trong đó còn mơ hồ hiện ra một bóng dáng cực kỳ mông lung, như đang hộ thân cho Trân Huyền.

 

 

Trần Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm đổ mồ hôi lạnh.

 

 

Lại qua một thời gian, Trần Huyền đã thâm nhập chỗ sâu hố chôn Ma Vụ.

 

 

Phía trước xuất hiện một vũng bùn máu, có rất nhiều bạch cốt hài cốt chìm nổi trong đó.

 

 

"Nếu không phải có Tam Sinh Luân Hồi Ấn hộ thân, ta tuyệt đối không đến được nơi đây."

 

 

Trân Huyền lau mồ hôi trên trán.

 

 

Ánh mắt hắn nhìn qua.

 

 

Bất ngờ nhìn thấy bên một cạnh khác của vũng bùn máu.

 

 

Có một khối bạch cốt dáng vẻ ngồi xếp bằng.

 

 

Mà trong tay bạch cốt lại có một quyển sách màu vàng loáng lên rực rỡ, giống như từ vàng đúc thành.

 

 

Mặt Trần Huyền lộ ra ý vui sướng.

 

 

"Vạn Pháp Thần Thư!"

 

 

Quyển sách màu vàng ấy đúng là Vạn Pháp Thần Thư hẳn vất vả tìm kiếm. Mà di hài bạch cốt tự nhiên khỏi phải nói, chính là hài cốt của đệ tử hắn, Vương Chân Huyền.

 

 

Trần Huyền không có vẻ cảm khái gì.

 

 

Bởi vì hẳn kiếp này không hề có quan hệ với Vương Chân Huyền.

 

 

Hắn hiện giờ chỉ đang tự hỏi, làm sao đi qua vũng bùn máu.

 

 

Suy cho cùng, ngay cả Vương Chân Huyền đều vẫn lạc ở nơi quỷ dị này.

 

 

Lúc Trân Huyền đang nghĩ cách.

 

 

Một âm thanh hờ hững chợt vang lên từ sau lưng.

 

 

"Trần Huyền, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi lại sẽ xuất hiện ở đây."

 

 

Nghe thấy âm thanh này, da đầu Trần Huyền lập tức như nổ tung. Hắn thình lình xoay người, không thể tin tưởng nhìn về phía bóng dáng áo trắng dửng dưng chắp tay sau lưng đi đến.

 

 

"Vân Tiêu?"

 

 

Trần Huyền trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy, nhìn về phía người tới.

 

 

Không phải Quân Tiêu Dao còn là ai được.

 

 

Nguyên nhân là vì thế, Trần Huyền mới khiếp sợ vạn phần.

 

 

Như này đều có thể đụng phải?

 

 

Nhìn sắc mặt của Trân Huyền, Quân Tiêu Dao không để ý cười nói.

 

 

"Vì sao Trần Huyền huynh lại khiếp sợ như thế chứ, lúc ở Khởi Nguyên Học Phủ vẫn là ta ra mặt giữ cho ngươi một mạng mà."

 

 

Nghe được lời này, sắc mặt Trân Huyền trầm xuống, trong mắt mang theo hận ý khó hiểu.

 

 

Nhưng trước mắt, hắn có thể cảm giác được, Quân Tiêu Dao khí tức nội liễm, còn nguy hiểm hơn lúc trước.

 

 

Đặt tay lên ngực tự hỏi, tuy Trân Huyền có thể sử dụng lực lượng của Tam Sinh Luân Hồi Ấn.

 

 

Bây giờ hắn cũng không có nắm chắc có thể đối phó được Quân Tiêu Dao.

 

 

Tâm niệm Trần Huyền chợt chuyển, sau đó hừ lạnh nói: "Người không hợp ý nửa câu nhiều, cáo từ."

 

 

Trần Huyền ra vẻ sắp rời đi.

 

 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn dửng dưng, mang theo một nụ cười mỉm.

 

 

"Trân Huyên, hoặc là nói, Huyền Nhất Đế Sư, ngươi từ bỏ Vạn Pháp Thần Thư rồi à?"

 

 

Trân Huyền nghe vậy, bước chân chợt dừng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.

 

 

Rất lâu sau, hắn mới nói: "Làm sao ngươi thấy được?"

 

 

Quân Tiêu Dao cười nói: "Trực giác."

 

 

Trần Huyền tự nhiên không tin lời của Quân Tiêu Dao.

 

 

Hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Quả nhiên, lúc ở Trấn Ma Vực Tử Hải, là ngươi xuất thủ ám toán ta."

 

 

Quân Tiêu Dao cười không nói gì.

 

 

"Khinh người quá đáng!"
Bình Luận (0)
Comment