Chương 672: Tồn tại không thể trêu chọc!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cuối cùng cũng hiện thân, bản Thần Tử còn tưởng ngươi sẽ giả chết chứ.” Nhìn thấy Chung Hội Chí Tôn hiện thân, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có cảm giác kính sợ khi đối mặt với chí tôn.
Ngược lại còn cảm thấy như chủ nhân đang giáo huấn nô bộc.
“Rốt cuộc vị công tử này có bối cảnh thế nào mà dám quát lớn thủ hộ đại nhân?” Mục Nguyệt Hàn lại càng kinh hãi.
Hình như lai lịch của công tử trước mặt còn khủng bố hơn dự đoán trong lòng nàng.
“Ha hả... Thần Tử Quân gia đến đây, thật là vinh hạnh cho Kiếm Môn Quan chúng ta.” Chung Hội Chí Tôn căng da đầu, nặn ra một nụ cười.
Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ Kiếm Môn Quan tĩnh mịch.
Đầu óc những thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực kia ầm ầm vang lên, hít mạnh luồng khí lạnh.
“Thì ra thật sự là Thần Tử Quân gia, hắn chết mà sống lại sao?” Các thiên kiêu kia trừng mắt, như muốn nhìn cho rõ ràng.
Mà phản ứng đầu tiên của những thiên kiêu đến từ cổ tinh vực đều là mơ hồ, sau đó như đột nhiên nhớ tới cái gì, da đầu như muốn nổ tung lên.
“Thần Tử Quân gia, là vị Thần Tử Quân gia vô địch thế trẻ tuổi hệ của Hoang Thiên Tiên Vực!”
“Không phải nghe đồn hắn ngã xuống trong Thanh Đồng Tiên Điện rồi sao, sao còn sống sót được?”
Sau một hồi ngơ ra ngắn ngủi, toàn bộ Kiếm Môn Quan vang lên tiếng ồn ào vô tận.
Tất cả mọi người đều chấn động!
Thân thể mềm mại của Mục Nguyệt Hàn như bị sét đánh, cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Đây là Thần Tử Quân gia...” Mục Nguyệt Hàn hoàn toàn ngây dại.
Đây chẳng phải là người mà nàng ngày ngày nhớ mong sao?
Tuy Mục Nguyệt Hàn đến từ Quảng Hàn cổ tinh vực, nhưng cũng nghe qua rất nhiều sự tích của Quân Tiêu Dao.
Dần dà, nàng sinh ra tò mò và vô số ảo tưởng đối với vị Thần Tử truyền kỳ chưa bao giờ gặp mặt này. Thậm chí trong lòng nàng ta còn có một nguyện vọng, là muốn chính mắt trông thấy rốt cục truyền kỳ này trông như thế nào.
Sau khi nghe nói Quân Tiêu Dao ngã xuống trong Thanh Đồng Tiên Điện, nàng còn vì chuyện này mà mất mát rất lâu.
Hiện tại không nghĩ đến nhân vật tuyệt đại mà nàng ta luôn nhớ mãi không quên lại tham dự buổi tiệc của mình.
Giờ phút này, Mục Nguyệt Hàn chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Nàng nhớ lại trước đó Quân Tiêu Dao từng tùy ý nói muốn nàng thổi tiêu.
“Nếu là Thần Tử thì ta có thể...” Ngọc nhan của Mục Nguyệt Hàn ửng hồng.
Hiện tại nàng không chỉ tò mò về Quân Tiêu Dao, cũng tò mò về tiêu của Quân Tiêu Dao.
Giờ phút này, toàn bộ thiên kiêu đế lộ trong Kiếm Môn Quan đều đang trong trạng thái cực độ khiếp sợ, tất nhiên những thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực thì không cần nhiều lời, từ khi Quân Tiêu Dao vào đời, truyền thuyết của hắn chưa bao giờ ngừng lại, có thể nói là nghe đến chai cả lỗ tai.
Mà những thiên kiêu cổ tinh vực kia tuy chưa từng gặp Quân Tiêu Dao, nhưng cũng đã nghe qua tên tuổi đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Quân Tiêu Dao.
Mà hiện tại, nhân vật truyền kỳ chỉ tồn tại trong những lời truyền miệng lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, như đang nằm mơ.
Nhưng không phải mọi người đều có cảm giác này.
Ví dụ như binh lính trưởng kia hay như Cổ thúc, mặt bọn họ trắng bệch như tờ, hoàn toàn không thể tưởng được mình lại trêu chọc một tồn tại khủng bố như thế.
“Trời ạ...” Cổ thúc tâm sinh tuyệt vọng.
Nhưng binh lính trưởng kia tuy hai đùi run run, trong lòng thấp thỏm, nhưng ông ta nghĩ lại mình chỉ làm việc theo quy tắc, không vượt qua phép tắc gì.
Cho dù là Thần Tử Quân gia cũng không thể làm xằng bậy ở Kiếm Môn Quan đúng không?
Dĩ vãng cũng có không ít thiên kiêu bối cảnh kinh người gây chuyện, ông ta chém giết xong cũng không có chuyện gì.
Trước nay Chung Hội Chí Tôn đều không hỏi đến.
Vậy lần này, Chung Hội Chí Tôn cũng sẽ bảo vệ ông ta.
Phía chân trời, Chung Hội Chí Tôn nặn ra một nụ cười và nói: “Không nghĩ tới Thần Tử đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, vậy bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Cái gì!”
Lời Chung Hội Chí Tôn nói lại làm chung quanh nhấc lên sóng gió động trời.
Quân Tiêu Dao đã là tu vi Thánh Nhân?
Mục Nguyệt Hàn cũng há cái miệng nhỏ ra, có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Tuy hiện tại đế lộ không thiếu thiên kiêu Thánh Nhân cảnh cực kỳ yêu nghiệt, nhưng bọn họ đều bước lên đế lộ rồi mới có được cơ duyên và dần dần đột phá.
Mà rõ ràng Quân Tiêu Dao mới bước lên đế lộ không bao lâu.
Nói cách khác, trước khi Quân Tiêu Dao bước lên đế lộ thì đã đột phá đến Thánh Nhân cảnh. Từ xưa đến nay không có ai đạt được tốc độ này cả!
“Trời ạ, lúc trước đám người kiếm ma chuyển thế Diệp gia Diệp Cô Thần, quái thai cổ đại Quân gia Quân Mạc Tiếu sau khi bước lên đế lộ, lấy thời gian cực nhanh mà đột phá đến Thánh Nhân, sáng lập ký lục, được tứ phương tán thưởng.”
“Hiện tại tính ra, Thần Tử Quân gia còn đột phá lên Thánh Nhân sớm hơn cả đám người Diệp Cô Thần, Quân Mạc Tiếu luôn sao?”
“Không chỉ đột phá nhanh, hơn nữa đừng quên tuổi của Thần Tử Quân gia, mới mười tám mà thôi...”
Thiên kiêu chung quanh vô cùng giật mình, đang châu đầu ghé tai nghị luận.
Quân Tiêu Dao thản nhiên mở miệng nói: “Đừng chuyển đề tài, nói thật với ngươi, bản Thần Tử đang rất không vui!”
Lời này làm khóe mắt Chung Hội Chí Tôn lại giật giật.
Quả nhiên, không thể lừa gạt cho qua được.
Ông ta cúi đầu, liếc nhìn binh lính trưởng kia một cái, vô có tình cảm mà nói: “Ngươi tự sát đi.”
“Cái... Cái gì?” Binh lính trưởng cho rằng mình nghe lầm.
Chẳng những Chung Hội Chí Tôn không bảo vệ ông ta, mà còn muốn ông ta tự sát?
“Thủ hộ đại nhân, ta chưa làm sai cái gì, là làm việc theo quy tắc thôi, Thần Tử Quân gia kia không tuân thủ quy định...”
Nhưng còn không đợi binh lính trưởng nói hết lời thì Chung Hội Chí Tôn đã ấn một ngón tay xuống.
Phụt!
Binh lính trưởng kia trực tiếp nổ thành một vệt máu.
Nhìn cặn xương máu đầy đất kia, mọi người chung quanh nuốt một ngụm nước bọt.
Không ai ngờ được người thủ hộ đế quan chẳng những không bảo vệ người trong nhà, ngược lại còn quả quyết ra tay như thế.
Mặt Chung Hội Chí Tôn không có cảm xúc, trong lòng lại thầm nghĩ: “Làm việc theo quy tắc cũng không sai, nhưng có vài người là tồn tại áp đảo trên quy tắc.”