Chương 673: Chỉ có Quân Tiêu Dao có thể tùy ý giẫm đạp quy tắc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao chính là người có thể giẫm đạp lên quy tắc trên đế lộ!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại nhìn về phía Cổ thúc kia.
Đáy lòng Cổ thúc phát lạnh, Chung Hội Chí Tôn lại điểm ra một ngón tay, trực tiếp đánh nát thân thể và nguyên thần của ông ta.
“Thần Tử đã vừa lòng chưa?” Chung Hội Chí Tôn nói.
Ông ta thực sự có chút kiêng kỵ Quân Tiêu Dao sẽ dây dưa không thôi. Tuy rằng ông ta là người thủ hộ đế quan cao cao tại thượng, nhưng nói thật, không có ông ta thì còn có chí tôn khác tới thay thế chức vị này.
“Ngươi có thể đi rồi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.
Hắn cũng không phải người bám riết không buông, thủ đoạn của Chung Hội Chí Tôn cũng rất quả quyết.
“Một khi đã vậy thì không quấy rầy nữa, hy vọng Thần Tử xưng vương trên đế lộ.”
Chung Hội Chí Tôn hơi chắp tay, trực tiếp bỏ chạy, căn bản không muốn nán lại đây dù chỉ một giây, nhìn kia người thủ hộ đế quan như rùa đen rút cổ kia, người ở đây đều có chút xấu hổ.
“Đây là đặc quyền giai cấp sao, thích thật...”
“Ngươi có thực lực bối cảnh như Thần Tử Quân gia thì cũng có thể kiêu ngạo như vậy.”
Rất nhiều tu sĩ nam tính đều hâm mộ không thôi.
Đôi mắt một ít nữ tu sĩ đã tỏa ra ánh sao.
Đây chính là Thần Tử Quân gia danh truyền Hoang Thiên Tiên Vực, nếu được hắn nhìn trúng, cho dù chỉ làm một thị nữ đi theo bên người thì cũng có vô số chỗ tốt, không ai dám trêu chọc.
Trong khoảng thời gian ngắn, những nữ tu sĩ đó bắt đầu mắt tỏa sóng xuân, trong lòng sinh ra sóng ngầm.
Mục Nguyệt Hàn thấy thế thì gót sen nhẹ nhàng đi đến trước người Quân Tiêu Dao, chặn lại ánh mắt thèm khát của tất cả nữ tu sĩ.
Nàng nhấp môi cười nói: “Là Nguyệt Hàn có mắt không thấy Thái Sơn, chậm trễ Thần Tử đại nhân.”
“Không ngại.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy Thần Tử dự tiệc là cảm thấy hứng thú với cơ duyên kia đúng không, vừa vặn Nguyệt Hàn có một chỗ đặt chân ở Kiếm Môn Quan, nếu Thần Tử không chê thì chúng ta đi đến đó nói chuyện.” Mục Nguyệt Hàn tiếp tục nói.
“Được.” Quân Tiêu Dao nói.
Ngay sau đó, Mục Nguyệt Hàn dẫn Quân Tiêu Dao đi đến chỗ đặt chân của nàng.
Nhìn bóng dáng hai người, những nữ tu sĩ đó đều âm thầm nghiến răng.
Không nghĩ tới Mục Nguyệt Hàn cũng có tâm cơ như vậy, muốn một mình độc chiếm Thần Tử Quân gia.
Còn những tu sĩ nam tính thì tan nát cõi lòng, đồng thời cũng cảm thán.
Mục Nguyệt Hàn nổi danh vì vẻ đẹp thanh lãnh, từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách với nam tính, Thanh Vân công tử theo đuổi Mục Nguyệt Hàn lâu như vậy mà còn không thể tới gần nàng trong phạm vi ba thước.
Nhưng lúc này Mục Nguyệt Hàn lại chủ động mời Quân Tiêu Dao đi đến nơi ở tư nhân của mình.
Đãi ngộ khác biệt này...
“Có lẽ, đây là nhân sinh.”
“Nếu dưới suối vàng Thanh Vân công tử hay biết, có tức giận đến không đầu thai được hay không?”
Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao được Mục Nguyệt Hàn dẫn dắt, đi tới nơi dừng chân tư nhân của nàng.
Đình đài lầu các, thanh tùng thúy bách, hoa tiên suối phun, hoàn cảnh thanh u tú lệ, cũng phù hợp với khí chất tính cách của Mục Nguyệt Hàn.
Sau khi tiến vào sân, chỉ còn lại hai người bọn họ, Mục Nguyệt Hàn xoay người, nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ngọc nhan đã ửng hồng.
Nàng mở miệng nói: “Thần Tử đại nhân, trước đó ngài nói muốn Nguyệt Hàn thổi tiêu, không biết hiện tại có tiếp tục không?”
“Ngươi còn có hứng thú?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng... vừa rồi Nguyệt Hàn tiêu bị hỏng rồi, cho nên muốn thổi tiêu của Thần Tử đại nhân...”
Mục Nguyệt Hàn nói lời này với đôi mắt xinh đẹp lại ngập nước.
Biểu hiện này hoàn toàn không hợp với khí chất xinh đẹp thanh lãnh của nàng ta, khó có thể tưởng tượng, Thánh Nữ Quảng Hàn Cung thanh lãnh mà không sa vào khói lửa còn có khía cạnh “Dục” như vậy.
Đây đã không phải ám chỉ, mà là nói trắng ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao thật sự quá ưu tú, không có mấy nữ tử có thể chống đỡ được mị lực này.
Tuy Mục Nguyệt Hàn là Thánh Nữ của Quảng Hàn Cung, nhưng so sánh với thân phận của Quân Tiêu Dao thì này chỉ được xem như một nhân vật nhỏ mà thôi.
“Trước đó Bản Thần Tử đã nói rồi, ngươi không chịu nổi kích cỡ đó đâu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Mục Nguyệt Hàn thật sự rất đẹp, cánh tay ngó sen trắng nõn, đùi đẹp thon dài, thanh lãnh tuyệt đẹp, sáng trong như minh nguyệt.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không phải con Teddy thấy lỗ là chui, đối hắn mà nói, thứ dễ dàng có được như trở bàn tay thì không có hứng thú gì lắm.
“Không thử thì làm sao biết chứ, hơn nữa, Nguyệt Hàn là Thuần Âm Chi Thể...” Mục Nguyệt Hàn lại tiếp tục ám chỉ.
Quân Tiêu Dao cười, nói: “Ngươi cảm thấy, bản Thần Tử cần Thuần Âm Chi Thể của ngươi để tu luyện sao?”
Đừng nói là Thuần Âm Chi Thể.
Cho dù là Thái Âm Thánh Thể - Đứng thứ năm mươi trong ba ngàn thể chất, có thể nói là thể chất lô đỉnh đệ nhất thiên hạ, Quân Tiêu Dao cũng khinh thường nhìn lại.
Không ai có thể sánh bằng tốc độ tu luyện của hắn, căn bản không cần lô đỉnh để gia tốc tu luyện.
Mục Nguyệt Hàn nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là ngơ ngẩn một chút, sau đó cười khổ rồi lắc đầu và nói: “Hóa ra Nguyệt Hàn ngây thơ, Thần Tử đại nhân thật sự không cần.”
Một Thánh Nhân trẻ tuổi như thế thì đã không cần bàn cãi gì nhiều về tốc độ tu luyện, thiên tư tuyệt đối là cấp yêu nghiệt, căn bản không cần làm điều thừa.
“Được rồi, đừng làm những điều thừa đó nữa, nói thẳng vị trí cơ duyên kia đi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng, Thần Tử đại nhân...” Tuy trong lòng Mục Nguyệt Hàn có chút mất mát, nhưng vẫn lên tiếng.
Kế tiếp, nàng kể lại những chuyện có liên quan đến mảnh đất cơ duyên kia cho Quân Tiêu Dao biết.
Trong hư không trăm vạn cách ải thứ chín đế lộ, có một mảnh ngân hà chi hải.
Có thiên kiêu đế lộ ngoài ý muốn phát hiện hình như trong đó có một cổ sào đang chìm nổi.
“Hả, cổ sào, sào huyệt thế nào?” Quân Tiêu Dao tò mò.
“Hình như là... Côn Bằng Sào.” Trong giọng nói của Mục Nguyệt Hàn cũng mang theo một tia nóng cháy nhàn nhạt.
Côn Bằng chính là sinh linh chủng tộc cổ xưa đủ để sánh ngang với chân long, Thần Hoàng. Càng quan trọng là, đại thần thông Côn Bằng cũng mạnh tương đương với các đại thần thông như chân long, Thần Hoàng, Lôi Đế.
“Khó trách.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.