Chương 678: Huyền Nguyên Cổ Tinh Vực
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là, sau lưng hắn cũng không hề có bất kỳ thế lực bất hủ hay là đạo chính thống vô thượng gì.
Hắn chỉ có một vị sư phụ.
Nhưng vị sư phụ này cũng là người mạnh nhất Thiên Hư Cổ Tinh Vực, danh hiệu Hư Không Kiếm Tôn.
Hư Không Kiếm Tôn không chỉ là người mạnh nhất Thiên Hư Cổ Tinh Vực mà còn danh chấn nhiều Cổ Tinh Vực khác, xem như một vị cường giả nổi danh.
Chính là vì vậy nên tuy sau lưng Hư Không Kiếm Tử không có thế lực nhưng truyền nhân của thế lực bất hủ bình thường cũng không dám coi thường hắn.
“Cái tổ Côn Bằng này, ta nhất định phải có được.” Hư Không Kiếm Tử chắp tay, tuy chỉ là một đạo linh thân nhưng vẫn như cũ có tài năng tuyệt thế.
“Xem ra cái cơ duyên tổ Côn Bằng này không dễ tranh đoạt rồi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng cảm giác được một chút áp lực.
Chíu!
Lúc này, một chiếc phi chu Tinh Không bỗng nhiên phá không mà đến, lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người.
“Ơ, đây lại là vị nào tới đây?” Một ít thiên kiêu thì thầm.
Một vị mỹ nhân mặc sa y màu xanh nhạt từ bên trong đi ra, tóc xanh phiêu động, dung mạo hoàn mỹ, hàm chứa ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đúng là Mục Nguyệt Hàn.
“Lại là Nguyệt Hàn tiên tử của Cung Quảng Hàn.”
Thấy Mục Nguyệt Hàn hiện thân, trong mắt rất nhiều thiên kiêu đều hiện lên một tia sáng khác lạ.
Vị này chính là mỹ nhân nổi danh trên con đường Đế Vương, thực lực không tầm thường, dung mạo xuất chúng, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiên kiêu con đường Đế Vương.
Chẳng qua Mục Nguyệt Hàn có một điểm không tốt, chính là rất thanh lãnh, nam tử muốn tới gần nàng cũng khó khăn.
“Thì ra là Nguyệt Hàn tiên tử, trước đó Tam thái tử đã từng nhiều lần mời ngươi cùng đi con đường Đế Vương nhưng ngươi không có trả lời, bây giờ đã có câu trả lời rồi chứ?”
Hai tên tùy tùng của Hải Thần Tam thái tử, Phiên Giang Hầu và Náo Hải Hầu thấy Mục Nguyệt Hàn đến, ánh mắt lóe sáng, thản nhiên mở miệng dò hỏi.
Mục Nguyệt Hàn nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút phiền chán.
Trước đó, Hải Thần Tam thái tử tựu coi trọng nàng, muốn mời nàng cùng đi con đường Đế Vương.
Nói thì êm tai, nhưng nói trắng ra là, còn không phải là thèm muốn thân thể của nàng, muốn dùng thân thể thuần âm của nàng tu luyện, tăng tốc độ tu luyện lên đó sao?
Mục Nguyệt Hàn đương nhiên không có khả năng đồng ý, bởi vậy nên mới trì hoãn tới.
Mà bây giờ, sau khi gặp Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn tự nhiên càng không thể nào có liên quan gì tới Hải Thần Tam thái tử.
So với Quân Tiêu Dao, Hải Thần Tam thái tử hùng cứ Thánh Bảng đó ngay cả cặn bả cũng không phải.
“Chuyển lời tới Tam thái tử, bảo hắn đừng có si tâm vọng tưởng.” Mục Nguyệt Hàn cất giọng thanh lãnh, thản nhiên nói.
“Được, chỉ hy vọng đến lúc đó Nguyệt Hàn tiên tử đừng nên hối hận, khóc gào cầu xin Tam thái tử thu nhận ngươi.” Phiên Giang Hầu cười lạnh nói.
Mục Nguyệt Hàn quả thực cảm thấy buồn cười.
Nàng sẽ hối hận sao?
Bày đặt đùi của Quân Tiêu Dao không đi ôm, ngược lại đi tìm Tam thái tử, đó mới là điên ấy.
“Ha ha, hai vị đại nhân đừng để ý, Mục Nguyệt Hàn chính là tính cách này, cao cao tại thượng, tự cho là đúng, ai cũng chướng mắt.”
Một giọng nữ có vẻ châm chọc truyền tới.
Chân mày Mục Nguyệt Hàn nhíu chặt.
Cách đó không xa, hai bóng dáng đang lướt đến.
Người mở miệng là một vị nữ tử váy xanh ngọc bích trong số đó, dung mạo đẹp đẽ.
“Ôi, là thánh nữ của Bích Lạc Môn, Huyền Nguyên Cổ Tinh Vực, Tô Ngọc Bích.” Một vị thiên kiêu giật mình thốt lên.
Đây cũng là một vị thiên chi kiêu nữ có chút mỹ danh.
Tên nữ tử nọ gọi là Tô Ngọc Bích, nhìn đến Mục Nguyệt Hàn, đáy mắt lóe lên một chút vẻ ghen ghét.
Huyền Nguyên Cổ Tinh Vực và Quảng Hàn Cổ Tinh Vực nối liền nhau.
Thánh nữ Bích Lạc Môn nàng ta đây, hằng năm đều bị lôi ra so sánh với Mục Nguyệt Hàn.
Chẳng qua ở trước mặt Mục Nguyệt Hàn, nàng ta vĩnh viễn đều chỉ là đám lá xanh theo làm nền.
Dần dà, Tô Ngọc Bích liền ôm lòng ghen ghét Mục Nguyệt Hàn, thậm chí còn muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Thấy Tô Ngọc Bích, Mục Nguyệt Hàn bày ra nét mặt thản nhiên.
Nhưng kẻ bên cạnh nàng ta lại khiến cho con ngươi Mục Nguyệt Hàn hơi cứng lại một chút.
Đó là một sinh linh trầm mặc sừng sững, toàn thân lấp lánh ánh sáng rực rỡ như kim loại, không có bất kỳ huyết khí lẫn khí tức sinh mệnh gì, nhìn qua giống hệt như một khối đá điêu khắc.
Nhưng sinh linh này lại khiến cho rất nhiều thiên kiêu ghé mắt nhìn sang, sau đó hít sâu vào một hơi.
“Chẳng lẽ đây là vị Canh Kim Thạch Linh kia?”
“Chính xác, nghe đồn hắn chính là Thần Kim hóa linh, thực lực hùng mạnh.”
Nhìn đến Canh Kim Thạch Linh, trong mắt rất nhiều thiên kiêu đều lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Loại Thần Kim hóa linh này, thiên tư tuyệt thế, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng.
Thánh Linh đại thành chân chính, đó chính là đủ để tồn tại sánh vai Đại Đế, Cổ Hoàng.
“Ngươi thế mà lại tìm được một Canh Kim Thạch Linh làm minh hữu.” Mục Nguyệt Hàn giật mình.
“Cho nên Mục Nguyệt Hàn à, ngươi cần phải cẩn thận một chút, có điều, sao lại không thấy minh hữu của ngươi đây?” Tô Ngọc Bích cười nhạt một tiếng nói.
Dưới góc nhìn của nàng ta, nàng ta lôi kéo được Canh Kim Thạch Linh, cơ duyên tổ Côn Bằng lần này tuyệt đối có thể ăn vào thịt.
Thậm chí nói không chừng còn có thể diệt trừ được tồn tại chướng mắt Mục Nguyệt Hàn này.
Ánh mắt Canh Kim Thạch Linh xoay chuyển, nhìn về phía phi chu Tinh Không, hừ lạnh một tiếng nói: “Lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi.”
Lời của gã vừa hạ xuống, một luồng ánh sáng Canh Kim sắc bén nổ bắn ra, xuyên thủng nhắm về phía Mục Nguyệt Hàn và phi chu Tinh Không.
Dung mạo như ngọc của Mục Nguyệt Hàn biến sắc.
Có điều, mũi nhọn Canh Kim chỉ vừa mới tới gần phạm vi mười trượng phi chu Tinh Không thì trực tiếp bị trừ khử từ trong vô hình.
“Hả?” Ánh sáng khác lạ trong mắt Canh Kim Thạch Linh phóng lớn.
Rất nhiều thiên kiêu xung quanh cũng lộ vẻ giật mình.
“Lẽ nào Nguyệt Hàn tiên tử cũng có minh hữu cường đại?” Một ít thiên kiêu tò mò.
Lúc này, bên trong phi chu Tinh Không, một giọng nói lãnh đạm truyền tới:
“Canh Kim Thạch Linh, không tệ, ngược lại có thể luyện hóa vào trong bản mệnh khí của ta.”
Theo giọng nói này truyền ra, toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng!
Bọn họ nghe được cái quái gì vậy?
Lại có người dám xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí sao?