Chương 679: Tâm ma của Kim Sí Tiểu Bằng Vương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Canh Kim Thạch Linh, đây chính là thiên kiêu cường đại đã bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng.
Bản thân còn là Thần Kim hóa linh, thân thể đao thương bất nhập, chiếm ưu thế cực lớn.
Cho dù là thiên kiêu đã ngưng luyện ra một đạo Tiên Khí, muốn đối phó với Canh Kim Thạch Linh cũng không có đơn giản như vậy.
Nhưng bây giờ, giọng nói lạnh lùng bên trong chiếc phi chu Tinh Không kia, vậy mà lại muốn xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí.
Đây tuyệt đối là miệt thị trắng trợn.
Mặc dù bản thân Canh Kim Thạch Linh chính là kim loại cực kỳ hiếm có, nhưng làm gì có ai dám coi hắn ta là tài liệu luyện khí đâu chứ?
Toàn bộ thiên kiêu ở chỗ này đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Có thiên kiêu thậm chí còn bật cười, cảm thấy lời này thật nực cười.
Khổng Huyên cũng khẽ lắc trán, trong mắt mang theo một tia trào phúng, lẩm bẩm: “Lời này nếu để Phật Tử đại nhân nói thì có lẽ còn có mấy phần khả năng, tên này… hơi ngây thơ rồi.”
Tuy Khổng Huyên là thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng nàng ta là ở sau khi Quân Tiêu Dao biến mất ở Thanh Đồng Thiên Điện mới xuất thế.
Bởi vậy nàng ta cơ bản chưa từng gặp qua Quân Tiêu Dao, cũng chưa từng nghe qua giọng của hắn, nhiều nhất chỉ là biết tên của hắn mà thôi.
Tô Bích Ngọc lại càng không nhịn được che miệng cười nói: “Ha ha, Mục Nguyệt Hàn, vị minh hữu này của ngươi cũng quá vô tri rồi, vậy mà lại nói ra loại lời hài hước thế này.”
“Vô tri chính là đám các ngươi mới đúng.” Ánh mắt Mục Nguyệt Hàn lạnh lẽo.
Nếu như để cho bọn họ biết, người đang ngồi bên trong phi chu Tinh Không kia chính là ai, không biết liệu bọn họ còn có thể bật cười được nữa hay không?
Toàn trường chỉ có một người duy nhất không lộ ra ý cười, chính là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Lúc nghe đến giọng nói ôn nhuận thản nhiên kia, cả thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương theo bản năng cứng đờ, lộng chim dựng lên thẳng đứng.
Giọng nói này, từng vang lên trong ác mộng vô số lần, đối với gã mà nói giống hệt như bóng đè.
“Không, nhất định là ta nghe lầm rồi, không thể nào là tên kia được.” Sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hắn tự an ủi.
“Người nọ đã là quá khứ rồi, nhất định không phải hắn, có lẽ chỉ là giọng nói tương tự mà thôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương hít sâu một hơi, tự khiến bản thân giữ vững bình tĩnh.
“Đây chẳng qua chỉ là tâm ma của ta đang quấy phá, không thể để cho tâm ma lại lần nữa sinh sôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương tự bình ổn đạo tâm của mình.
Gã cho rằng, có lẽ là tâm ma còn lại trước đó của mình đang quấy phá, khiến cho chính mình nghe lầm, tưởng là giọng nói của người nọ.
Mà Canh Kim Thạch Linh nghe nói như thế, trong mắt lóe lên một tia sát quang.
Bản thể của hắn ta là Thần Kim hiếm có, ghét nhất chính là bị người khác coi như tài liệu luyện khí.
“Không biết sống chết!”
Canh Kim Thạch Linh giơ tay lên, khí Canh Kim sắc nhọn hóa thành một thanh kiếm dài trăm trượng, đang định chém ra.
Nhưng chính là vào lúc này, ở chỗ sâu bên trong biển Tinh Hà mênh mông kia, tổ Côn bằng đen nhánh bỗng nhiên phát ra tiếng nổ ầm vang rung trời lệch đất.
Phía ngoài, từng vết nứt khổng lồ bắt đầu mở rộng, lan ra.
Ánh sáng màu vàng chói mắt, kèm theo rất nhiều đạo văn phức tạp để lộ ra, như là một mảnh đất thần vô thượng sắp sửa mở ra.
“Tổ Côn Bằng sắp mở ra rồi!”
“Xông lên!”
“Nếu như thực sự có đại thần thông Côn Bằng, ta nhất định phải có được!”
Hơn một ngàn vị thiên kiêu con đường Đế Vương ở đây, ánh mắt đều đỏ lên.
Tổ Côn Bằng tuyệt đối là một trong những cơ duyên lớn hiếm có trên con đường Đế Vương. Nếu như có thể đạt được chân huyết Côn Bằng và đại thần thông Côn Bằng, kia không thể nghi ngờ xác thực có thể có được tư cách trùng kích vào Hoang Thiên Thánh Bảng.
Những thiên kiêu ở đây, không có một ai có thể bình tĩnh nổi.
“Hừ, tạm thời để cho ngươi sống lâu thêm chốc lát.” Canh Kim Thạch Linh thu tay lại.
So với việc giết chết gia hỏa làm hắn ta chán ghét này, vẫn là tổ Côn Bằng quan trọng hơn.
Tất cả thiên kiêu ở đây, hầu như đều là không hẹn mà cùng bắt đầu xông vào bên trong biển tinh không.
Trong biển tinh không cũng có rất nhiều hung hiểm, các loại khe nứt không gian quỷ dị, dòng xoáy hư không, thỉnh thoảng còn nuốt chửng từng vị thiên kiêu vào trong đó, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.
Nhưng cho dù như thế thì vẫn không cách nào ngăn cản được quyết tâm tiến vào tổ Côn Bằng của những thiên kiêu này.
Hàng thiên kiêu Phiên Giang Hầu, Náo Hải Hầu, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Khổng Huyên, Hư Không Kiếm Tử, Canh Kim Thạch Linh, Tô Ngọc Bích, cũng đồng loạt xông về phía biển Tinh Hà.
Thời gian chỉ ngắn ngủi mấy cái hô hấp mà thôi, còn chưa có tiến vào biển Tinh Hà, vậy mà cũng chỉ còn lại có Mục Nguyệt Hàn và Quân Tiêu Dao.
“Thần Tử đại nhân, chúng ta không tranh thủ thời gian đi vào sao?” Mục Nguyệt Hàn lên tiếng.
Mặc dù có Quân Tiêu Dao ở đây, nàng rất yên tâm, nhưng thấy những thiên kiêu khác đều đã phóng tới tổ Côn Bằng, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
“Đừng nóng vội, ngươi cho rằng bảo bối của tổ Côn Bằng dễ cầm như vậy sao?”
Bên trong phi chu Tinh Không, Quân Tiêu Dao bước chân vững vàng chậm rì rì đi ra.
Ánh mắt hắn thâm thúy như tinh không, nhìn về phía tổ Côn Bằng kia.
Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được, ở bên trong tổ Côn Bằng, có vẻ như có chút sinh linh thú vị.
Những thiên kiêu đó muốn lấy được cơ duyên bảo bối bên trong tổ Côn Bằng, nhất định không có đơn giản như vậy.
“Có Thần Tử đại nhân ở đây, Nguyệt Hàn đương nhiên là yên tâm rồi.” Mục Nguyệt Hàn hơi mỉm cười.
Nhìn đến dáng vẻ đã định liệu trước của Quân Tiêu Dao, nàng không hề lo lắng chút nào.
“Đi thôi.”
Quân Tiêu Dao giống như nhàn nhã dạo chơi, cùng Mục Nguyệt Hàn cùng nhau đi vào biển Tinh Hà.
Ước chừng trôi qua trọn vẹn nửa canh giờ, những thiên kiêu đã tiến vào biển Tinh Hà trước này mới từng bước tiếp cận tổ Côn Bằng.
Phóng mắt nhìn lại, sau khi tổ Côn Bằng vỡ ra, vàng rực bao phủ, hào quang lập lòe, mang theo một cỗ khí tức cổ xưa, Hồng Hoang, thần thánh, khiến cho ánh sáng trong mắt toàn thể thiên kiêu sáng rực lên.
Thân thể Hư Không Kiếm Tử lóe lên một cái, dưới chân có đạo văn Không Gian huyền diệu đang lưu chuyển. Thân mình hắn chợt lóe, lập tức tiến vào bên trong tổ Côn Bằng.
Dưới chân Phiên Giang Hầu, Náo Hải Hầu cũng có phù văn sóng lớn càn quét, chở bọn họ tiến vào bên trong.