Chương 680: Cắt đứt đường lui
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hàng thiên kiêu Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Canh Kim Thạch Linh, Tô Ngọc Bích cũng không cam lòng bị người bỏ rớt lại phía sau, chen chúc tiến vào bên trong.
Những thiên kiêu còn lại cũng ùn ùn tiến vào.
Sau một khắc đồng hồ, hai người Quân Tiêu Dao và Mục Nguyệt Hàn mới đi đến trước tổ Côn Bằng.
Lúc này, bước chân của Quân Tiêu Dao cũng dừng lại.
“Sao vậy, Thần Tử đại nhân?” Mục Nguyệt Hàn lộ vẻ nghi ngờ.
Quân Tiêu Dao không đáp, thân thể hắn lóe lên xung quanh tổ Côn Bằng.
Trong lúc mơ hồ, từng sợi trận văn lúc ẩn lúc hiện ở trong hư không, mang theo một cỗ lực lượng niêm phong.
“Đây là…”
Mục Nguyệt Hàn đầu tiên là nghi hoặc, nhưng sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng niêm phong này, đôi mắt đẹp của nàng bỗng dưng trừng lớn, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin.
Không thể nào? Không thể nào?
Thủ đoạn của Thần Tử Quân gia sẽ không hung ác như vậy chứ?
Một lát sau, Quân Tiêu Dao mới về lại chỗ, khóe miệng mang theo một chút ý cười gió thoảng mây trôi.
“Đi thôi, đi vào bên trong.”
Quân Tiêu Dao lách mình tiến vào.
Nhìn bóng dáng chắp tay sau lưng nhàn nhã dạo chơi của Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn không khỏi vì những thiên kiêu đã tiến vào tổ Côn Bằng này mà cầu nguyện.
Ngư ông Quân Tiêu Dao này, là muốn vét hết toàn bộ cá mà.
Bên trong tổ Côn Bằng, những thiên kiêu vừa tiến vào trong đã cảm giác được một luồng linh khí đậm đặc đến không tan ra nổi.
Cho dù là bên trong không hề có bảo bối gì, chỉ là ở trong cái tổ Côn Bằng này tu luyện, đều đã có thu hoạch không hề nhỏ.
“Hít, đây là gốc cây Chuẩn Thánh Dược!”
“Còn có Thánh Dược cũng không ít!”
“Đó là một ao linh dịch!”
Những thiên kiêu vừa tiến vào tổ Côn Bằng này, nhìn thấy linh thảo kỳ dược khắp nơi trên đất, linh trì Tiên tuyền, ánh mắt cả đám đều trợn thẳng, song lập tức bắt đầu cướp bóc điên cuồng.
Đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Hư Không Kiếm Tử thì ngược lại, nhìn đến mấy thứ này, trên mặt cũng không có dao động quá lớn.
Tuy rằng Thánh Dược linh dịch trân quý, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng không tính là gì.
“Bảo bối của tổ Côn Bằng này ở đâu nhỉ?” Kim Sí Tiểu Bằng Vương suy tư nói.
Lúc này, ở phía trước, bỗng nhiên có thiên kiêu đẩy ra một cánh cửa đá cổ xưa.
Rồi sau đó, một tiếng động mênh mông cuồn cuộn truyền đến, khiến cho tất cả thiên kiêu để mắt chú ý đến.
“Đó là…”
Rất nhiều thiên kiêu đều đưa mặt nhìn lại đây, phía sau cửa đá rõ ràng là một mảnh hải dương cuồn cuộn vô ngần.
Đó không phải là biển sao trời bên ngoài Côn Bằng Sào, mà là một mảnh hải dương thật sự!
“Đó chẳng lẽ là, tiểu thế giới?”
“Quả nhiên, cũng chỉ có Côn Bằng thái cổ mới có khả năng làm như vậy!”
Tự thành tiểu thế giới, đắp nặn ra động thiên, chỉ có cường giả đỉnh cấp mới có được thủ đoạn như vậy. Trong mắt những thiên kiêu đế lộ đó thì đây là thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.
“Xông lên!”
Không có thiên kiêu nào do dự, so với những cơ duyên trước mắt thì hiển nhiên cơ duyên Côn Bằng chân chính được giấu trong mảnh tiểu thế giới này.
Tất cả thiên kiêu đều tiến vào trong đó.
Không bao lâu sau, các thiên kiêu đó đã thấy được sâu trong tiểu thế giới đại dương mênh mông này có một hòn đảo nhỏ màu đen, phía trên đảo nhỏ có một sào huyệt màu vàng đang phụt lên ráng màu.
“Đó mới là Côn Bằng Sào huyệt chân chính, có lẽ còn cất giấu chân huyết Côn Bằng và Đại thần thông Côn Bằng tối cao!”
Nhìn thấy sào huyệt màu vàng kia, tất cả thiên kiêu đều không bình tĩnh, như ong vỡ tổ mà tràn vào.
Ngược lại trong mắt đám người Hư Không Kiếm Tử, Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Canh Kim Thạch Linh đều mơ hồ hiện lên một tia nghi hoặc.
Lúc này đã có một ít thiên kiêu bước lên đảo nhỏ màu đen.
Nhưng không bao lâu sau lại có chuyện quỷ dị xảy ra. Một ít thiên kiêu không hiểu sao lại mất tích.
“Sao lại thế này?”
“Hòn đảo này có cổ quái!”
Các thiên kiêu kia còn chưa tới gần sào huyệt màu vàng kia cũng đã nhận ra không thích hợp. Nơi xa, Hư Không Kiếm Tử thấy thế thì trong mắt đột nhiên hiện lên một ánh sao.
“Giả thần giả quỷ!”
Hư Không Kiếm Tử giơ tay lên, trường kiếm sau lưng bay lên không, chém ra một kiếm quang không gian cường hãn, giáng thẳng vào đảo nhỏ màu đen kia!
Oanh!
Đi kèm với một tiếng chấn động kịch liệt, hòn đảo nhỏ kia bắt đầu run rẩy lên. Cùng lúc đó, còn có tiếng gào rống nặng nề truyền ra.
“Sao lại thế này, đảo này thành tinh?”
“Không đúng, đây không phải đảo, mà là...”
Một ít thiên kiêu cũng phản ứng lại, không gian chung quanh hòn đảo nhỏ màu đen này vặn vẹo rồi tan rã.
Cuối cùng, lộ ra trong mắt mọi người rõ ràng là một con yêu thú nghêu sò có kích thước như một hòn đảo nhỏ.
“Đó là... Dị thú Thái Cổ, Thận!” Phiên Giang Hầu và Nháo Hải Hầu lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Bọn họ đến từ cổ tinh vực Hải Vương, một mảnh tinh vực hầu như đều là biển cả. Cho nên bọn họ đều có nhận thức rất sâu với các loại hung thú Hải hệ, có thể liếc một cái đã nhận ra.
Mà con hung thú nghêu sò trước mặt này chính là dị thú trong truyền thuyết, Thận.
Có một thành ngữ, gọi là Hải Thị Thận Lâu (Ảo tượng lâu đài), là hình dung loại yêu thú này.
Thận sẽ phụt lên mây mù, chế tạo ảo giác, mê hoặc tu luyện giả. Tuy con Thận trước mắt không phải Thận thái cổ thuần huyết, cũng có được bộ phần huyết mạch của Thận.
Càng quan trọng là, thiên kiêu ở đây cảm nhận được khí tức của con Thận này đã đạt tới Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn!
Nó không phải một thiên kiêu đơn độc có thể đối phó. Con Thận đột nhiên mở ra giáp xác khép kín. Ngay tức khắc, cứ như có một loạt lốc xoáy hiện lên, sức hút khủng bố bùng nổ, cuốn một ít thiên kiêu vào trong đó.
Một phần thiên kiêu biến mất trước đó đã âm thầm bị quấn vào lốc xoáy.
“A, chạy mau!”
“Con Thận này không thể địch lại được!”
Đa số thiên kiêu ở đây đều là Đạo Thần Cảnh, chỉ có một chút thiên kiêu là Chuẩn Thánh.
Không có cả một vị thánh nhân chân chính thì làm sao có thể chống lại con Thận cảnh giới thánh nhân đại viên mãn này?
Phía chân trời, Hư Không Kiếm Tử lại giơ ngang kiếm lao ra, dao động cường hãn khiến người ta ghé mắt.
“Huyền Không Kiếm Thuật!”
Hư Không Kiếm Tử chém một kiếm xuống, không gian phía trước bị chia làm hai mảnh.
Nhưng kiếm khí va chạm lên giáp xác của con Thận chỉ làm văng ra một chút ánh lửa.
“Đáng chết!” Đôi mắt Hư Không Kiếm Tử trầm xuống.
“Nếu là bản tôn ta đến thì sợ gì một con nghiệt súc.” Hư Không Kiếm Tử có chút không cam lòng.