Chương 698: Địa điểm đánh dấu được đổi mới
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thống lĩnh hiện thân, mở ra Truyền Tống Trận trên đạo tràng.
Đám người Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương xuất hiện.
Đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử cũng hiện thân.
Tam Thái Tử Hải Thần dùng ánh mắt âm u mà lạnh lùng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn làm lơ mọi ánh mắt.
“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao bước chậm về phía trước, là người đầu tiên tiến vào Truyền Tống Trận.
Rút dây động rừng, những thiên kiêu còn lại cũng sôi nổi bước vào Truyền Tống Trận.
Kim Cổ Huyền, Thanh Hồng, Hồng Lăng, người mặc áo choàng đen cũng bước vào đó.
Đương nhiên, không phải tất cả thiên kiêu đều có dũng khí này, cũng có một ít ở lại.
Cả Cửu Đầu Sư Tử và Khổng Huyên cũng bị giữ lại, không thể tiến vào Địa Ngục Tinh.
“Chủ nhân, nhất định phải dạy cho con lừa trọc lông dài kia làm người!” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên ngao ngao.
“Không có khả năng, Phật Tử đại nhân nhà ta mới là vô địch!” Khổng Huyên phản bác.
“Hừ, mụ già thúi, ngươi thì biết cái gì.” Chín cái miệng của Cửu Đầu Sư Tử cùng kêu gào.
“Ngươi...” Ánh mắt Khổng Huyên hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lúc này, thống lĩnh kia tung ra một mặt gương đồng, một lát sau, cảnh tượng ở các góc Địa Ngục Tinh đều được chiếu rọi ra.
Đương nhiên, nơi duy nhất không bị chiếu rọi ra chỉ có tầng thứ mười chín trong truyền thuyết.
Nơi đó có tràng vực thần bí đặc thù, bất cứ pháp khí hoặc là thủ đoạn nào cũng không thể nhìn trộm.
“Tốt lắm, ngươi có thể mở to hai mắt nhìn, con lừa trọc lông dài kia bị chủ nhân nhà ta đánh đập thế nào.” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên.
“Nói không chừng đến lúc đó sẽ nhìn thấy hình ảnh chật vật của Thần Tử Quân gia.” Khổng Huyên lạnh lùng phản bác.
Lúc này, trên hư không bỗng có bóng dáng một lão giả bạch y hiện lên.
Khi nhìn thấy lão giả này, thống lĩnh nheo mắt, vội vàng chắp tay và nói: “Ra mắt thủ hộ đại nhân!”
Lão giả này chính là người thủ hộ của Hổ Lao Quan, Sùng Minh Chí Tôn.
“Cái gì, cả thủ hộ đại nhân cũng tới sao?”
Rất nhiều thiên kiêu đứng phía dưới không tiến vào Địa Ngục Tinh đều vô cùng kinh dị.
“Ha hả, chỉ có chút tò mò và hứng thú mà thôi.” Sùng Minh Chí Tôn nói.
“Xem ra, thủ hộ đại nhân là đến vì Thần Tử Quân gia.” Thống lĩnh thầm nghĩ.
Nếu không có Quân Tiêu Dao tham gia thì chưa chắc Sùng Minh Chí Tôn sẽ có hứng thú tiến đến Địa Ngục Tinh xem cuộc chiến.
Tuy các thiên kiêu bọn Ngọc Phật Tử khá mạnh, nhưng còn không khơi dậy được hứng thú của Sùng Minh Chí Tôn.
“Chẳng những tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện mà còn có thể tồn tại đi ra, thậm chí khống chế Thanh Đồng Tiên Điện.”
“Thần Tử Quân gia, lần này ngươi có thể sáng tạo ra kỳ tích không có khả năng lần nữa không?” Sùng Minh Chí Tôn tò mò lẩm bẩm.
...
Địa Ngục Tinh, phía trên mảnh đất cằn cỗi mà hoang vắng nào đó, một Truyền Tống Trận cổ xưa phóng ra một luồng ánh sáng.
Ngay sau đó, bóng dáng Quân Tiêu Dao hiện ra từ trong đó.
“Nơi này chính là Địa Ngục Tinh sao?”
Quân Tiêu Dao nhìn lại, đại địa hiện ra màu đỏ sậm, cứ như bị máu tươi trầm tích nhiễm đỏ. Dãy núi tràn ngập cảm giác hoang mãng tựa như khung xương trắng hếu của hung thú thái cổ, trông hết sức hoang vắng tiêu điều.
Trên mặt đất nơi nơi đều là xương trắng, không chỉ có tu sĩ Nhân tộc, mà còn có các loại sinh linh, dị tộc.
“Quả nhiên là một mảnh đất điềm xấu.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nhưng hắn mang Hoang Cổ Thánh Thể, trời sinh khắc chế các loại tà ám, loại thí luyện trường này cũng rất thích hợp với hắn.
Quân Tiêu Dao đi về phía trước, không bao lâu sau đã đụng phải một đám Nhân Ma đặc trưng của Địa Ngục Tinh.
Trước khi tiến vào Địa Ngục Tinh, thống lĩnh từng giảng giải một chút. Ở Địa Ngục Tinh, bởi vì oán niệm hội tụ nên hình thành sinh linh ma hoá khủng bố, như Nhân Ma, ma thú....
Thông thường mà nói, Thiên Ma, Địa Ma, Nhân Ma là vật ma hóa chủ yếu.
Nhân Ma du đãng ở bên ngoài Địa Ngục Tinh.
Địa Ma sinh hoạt dưới mặt đất.
Còn Thiên Ma là một luồng ma niệm, không có thực chất, nhưng loại này thường càng quỷ dị và khủng bố.
Nhóm Nhân Ma trước mắt mặc lân giáp màu đen, khuôn mặt hung ác, tu vi nằm ở Đạo Thần Cảnh chưa đến Chuẩn Thánh cảnh.
Quân Tiêu Dao búng tay một cái cũng có thể giết chết loại tồn tại này.
Ngón tay của hắn phát ra kiếm khí Lục Tiên Kiếm quyết, quét ngang một mảnh Nhân Ma phía trước hầu như không còn.
“Tiên Tủy bình thường nằm ở dưới lồng đất, mà hi hữu mạch khoáng Tiên Tủy càng có khả năng gặp phải các tồn tại Thiên Ma Hoàng, Địa Ma hoàng...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Thiên Ma Hoàng, Địa Ma Hoàng là tồn tại như Boss trong Thiên Ma Địa Ma, dựa theo lời nói của vị thống lĩnh kia thì hầu như chúng đều có chiến lực đạt đến cấp bậc Thánh Nhân đại viên mãn.
Nếu vận khí không tốt, thậm chí có khả năng đụng phải cấp bậc Thánh Nhân Vương.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì chẳng có gì đáng sợ, mục tiêu duy nhất của hắn chính là lấy được Tiên Tủy, ngưng luyện thành tiên khí.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao bắt đầu tìm kiếm tiến vào ngầm nhập khẩu.
ở những nơi khác, đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần cũng đẩy ngang một đường.
Nhân Ma ngoài bề mặt căn bản không thể cản trở bọn họ. Bọn họ cũng quyết định nghĩ cách ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai trước rồi lại đi đối phó Quân Tiêu Dao.
Tuy những Nhân Ma trên mặt đất không thể tạo thành trở ngại gì với những thiên kiêu tiểu đầu sỏ, nhưng nếu các thiên kiêu còn lại gặp phải thì cũng dây dưa một hồi, nói không chừng có thể ngã xuống.
Rất nhanh, những thiên kiêu tiến vào Địa Ngục Tinh đã xuất hiện thương vong.
Có thiên kiêu trực tiếp bị một đám Nhân Ma vây công, xé rách thành mảnh nhỏ, bị cắn nuốt hầu như không còn.
Mà bên ngoài đạo tràng, gương đồng hiện ra quầng sáng, chiếu rọi ra cảnh tượng tàn khốc làm những thiên kiêu chưa tiến vào Địa Ngục Tinh đều tái xanh mặt mày, lòng còn sợ hãi.
Xem ra có đôi khi nhát gan một chút cũng không phải chuyện gì xấu.
“Các ngươi xem, Thần Tử Quân gia tìm được lối vào rồi!” Một vị thiên kiêu bỗng la lên.
Ánh mắt mọi người đều hội tụ đến.
Trong Địa Ngục Tinh, Quân Tiêu Dao dừng bước. Phía trước hắn xuất hiện một cái động không đáy, sâu không thấy đáy, cứ như nối thẳng đến địa ngục.
Từng luồng khí tức âm u lạnh lẽo tỏa ra, còn có mùi máu tươi nồng đậm bốc lên, làm người ta chùn bước.