Chương 800: Lấy thân báo đáp được không
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lấy thân báo đáp, đủ không?” Nhan Như Mộng bỗng cắn đôi môi đỏ đẫy đà trơn bóng, cũng không biết là thật hay đang nói giỡn.
Quân Tiêu Dao sửng sốt, sau đó cười khẽ lắc đầu và nói: “Nói thật, lực hấp dẫn không lớn.”
“Ngươi...” Ngọc nhan của Nhan Như Mộng đỏ lên, sau đó quyến rũ trừng Quân Tiêu Dao một cái.
“Ngươi tưởng bở, người ta chỉ nói giỡn mà thôi, thế mà nghĩ là thật.”
Tuy Nhan Như Mộng nói như vậy, nhưng đáy mắt nàng lại hiện lên một chút ảm đạm khó có thể phát hiện.
Quân Tiêu Dao nhìn thấy cả, nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn nhéo nhéo cẳng chân Nhan Như Mộng, cười khẽ và nói: “Đúng rồi, ta luôn có một nghi vấn, rốt cuộc bản thể của ngươi là cái gì?”
Nhan Như Mộng chưa bao giờ trả lời câu hỏi này của hắn, hỏi bản thể của Yêu tộc là cái gì giống như hỏi tuổi của nữ hài tử, đều là chuyện kiêng kị.
“Có đôi chân thon dài xinh đẹp như vậy, bản thể của ngươi không phải là hạc đó chứ?” Quân Tiêu Dao nghiền ngẫm mà nói.
Nhan Như Mộng trừng Quân Tiêu Dao một cái, hờn dỗi nói: “Ngươi mới là hạc, bản thể của ta là Thiên Mộng Mê Điệp.”
“Hả?” Quân Tiêu Dao lộ ra chút kinh ngạc.
Hắn từng nghe nói đến Thiên Mộng Mê Điệp, là một loại sinh linh cực kỳ cường đại. Nghe đồn thời cổ từng có một con Thiên Mộng Mê Điệp vỗ cánh một cái thì sinh linh của cả viên cổ tinh sinh mệnh đều rơi vào mộng ảo, không thể tự kềm chế.
Đây tuyệt đối là sinh linh chí cường, khống chế mộng ảo chi đạo.
Cũng khó trách tên của Nhan Như Mộng lại có một chữ Mộng.
Nếu Thiên Mộng Mê Điệp trưởng thành thì tuyệt đối là yêu hoàng chí cường.
Nghĩ đến đây, Nhan Như Mộng có được Yêu Hoàng Thể cũng là điều có thể lý giải.
“Nhưng sao ta cảm thấy ngươi chưa hiện hóa ra năng lực của Thiên Mộng Mê Điệp?” Quân Tiêu Dao nghi hoặc hỏi.
“Đó là vì ta chưa hoàn toàn thức tỉnh, cần huyết mạch chí cường làm vật dẫn.” Nhan Như Mộng nói đúng sự thật.
Sau đó, nàng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái và nói: “Nếu không cho ta vài giọt tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể đi?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Quân Tiêu Dao quả quyết nói.
Tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể không phải là cải trắng, Quân Tiêu Dao ngưng luyện ra cũng rất tổn thương thân thể.
Còn tinh huyết lấy được từ buổi bán đấu giá thì hắn cũng phải dùng đến, không có khả năng đưa cho Nhan Như Mộng.
Nhưng sau khi biết được bản thể của Nhan Như Mộng là Thiên Mộng Mê Điệp, Quân Tiêu Dao cũng có tâm tư mượn sức.
“Muốn vứt bỏ Yêu Thần Cung, gia nhập Quân Đế Đình của ta hay không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Nếu ngươi có thể chinh phục Tiểu Yêu Hậu thì toàn bộ Yêu Thần Cung sẽ gia nhập Quân Đế Đình của ngươi.” Nhan Như Mộng nói.
Sau đó, nàng nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao: “Đương nhiên, nếu ngươi có thể giúp ta tìm được huyết mạch chí cường để thức tỉnh thì muốn ta gia nhập cũng không phải không thể.”
Ý của nàng ta cũng không phải gia nhập Quân Đế Đình, cũng không phải muốn có được huyết mạch chí cường làm vật dẫn, mà là muốn ở gần nam tử khiến nàng tức giận, rồi lại không bỏ xuống được này càng gần một chút.
Nghe Nhan Như Mộng nói thế, Quân Tiêu Dao hơi suy nghĩ một chút rồi thản nhiên gật đầu và nói: “Được.”
Tuy rằng hắn không có khả năng giao tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể cho Nhan Như Mộng, nhưng đừng quên, huyết mạch trên người Bích Lăng cũng là chí cường.
Quân Tiêu Dao nghiền ngẫm, huyết mạch cổ xưa kia tuyệt đối nằm trên chuẩn đế. Dùng huyết mạch đó để giúp Nhan Như Mộng thức tỉnh là đủ rồi.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao sẽ không rút huyết mạch của Bích Lăng ra, hắn còn chưa ma quỷ đến mức độ đó.
Cái mà Quân Tiêu Dao suy xét là bí mật trong Thái Ách thần miếu.
Vài ngày sau, rốt cuộc tàu bay sao trời của đám người Quân Tiêu Dao cũng đi tới Thiên Minh cổ tinh.
Phóng mắt nhìn lại, cả Thiên Minh cổ tinh đều hiện ra một màu xanh đậm, đây là tổ tinh của Xà Nhân tộc trên cổ lộ.
Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi tàu bay sao trời, nhìn ra viên cổ tinh này.
“Có chút không thích hợp.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Hắn có thể nhìn thấy có rất nhiều thiên kiêu cổ lộ và thế lực các nơi đều đi tới Thiên Minh cổ tinh, đều muốn được chia một ly canh.
Nhưng ba đại tướng Xà Nhân tộc còn lại lại không xuất hiện, chỉ có những chiến sĩ của Xà Nhân tộc đó đang chém giết với các thiên kiêu khắp nơi.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm nhận được, ở phương hướng Thái Ách thần miếu có một khí tức cực kỳ khiếp người, làm hắn nhớ tới năng lượng quỷ dị nào đó đã từng tiếp xúc.
“Mặc kệ thế nào thì cũng phải đi đến Thái Ách thần miếu.”
Bốn người Quân Tiêu Dao và Thiên Nữ Diên, Nhan Như Mộng, Thái Âm Ngọc Thố đáp xuống Thiên Minh cổ tinh.
Ở Thiên Minh cổ tinh, trên một đại lục mênh mông hoang vắng, một miếu thờ khổng lồ nằm ngang trong đó.
Thái Ách thần miếu không phải chỉ là một cổ miếu, mà là một mảnh di tích cổ xưa.
Có sương xám nồng đậm tràn ngập trong đó, khiến người ta không thấy rõ cảnh tượng bên trong Thái Ách thần miếu.
Ở xung quanh Thái Ách thần miếu có sát trận phong ấn tàn khuyết lúc ẩn lúc hiện, là lưu lại từ thời cổ xưa. Sức mạnh phong bế cường đại phong ấn toàn bộ Thái Ách thần miếu.
Lúc này, bên ngoài Thái Ách thần miếu có tiếng chém giết, tiếng quát tháo, tiếng hét phẫn nộ đan chéo với nhau.
Thiên kiêu cổ lộ Nhân tộc và tu sĩ các thế lực khắp nơi đang triển khai cuộc chém giết dữ dội đến cực điểm với Xà Nhân tộc ở bên ngoài Thái Ách thần miếu.
Máu tươi tưới ướt đẫm mặt đất, nhiễm đỏ cả đất đai, đây là một trận chiến cực kỳ tàn khốc.
“Giết, giết sạch những kẻ xâm lược ngoại lai ti tiện đó!” Có chiến sĩ của Xà Nhân tộc đang phẫn nộ gào rống.
“A, buồn cười, lũ Xà Nhân tộc chỉ xứng trở thành bia ngắm luyện tập mà cũng dám phản kháng?” Có thiên kiêu Nhân tộc khinh thường cười lạnh và nói.
Tiếng sát phạt vang lên tận trời, không dứt bên tai.
Trong chiến trường có người rất đáng chú ý.
Tỷ như vị Giáo Tử Tây Thiên Giáo cưỡi trên Bạch Ngọc Sư Tử - Phạn Thiên, nơi hắn ta đi qua, Xà Nhân tộc hung lệ sôi nổi ngừng binh qua, giống như bị độ hóa.
Bên kia, Hồng Môn Thánh Tử của Cổ Lan Thánh Giáo, Thánh Hồng Nhất đánh ra một quyền, quyền quang kinh thế.
Cánh tay phải của hắn ta hoàn toàn được chế tạo từ kim loại, bị tế luyện thành chí tôn khí, giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể phát ra sức mạnh vô tận.
Đương nhiên, bị người ta chú ý nhất vẫn là Mạc Cẩn Du và Hồ Thanh Thanh.