Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 39

Thanh Trạch tìm được một chỗ trống ở hàng ghế sau của phòng học, cẩn thận ngồi xuống. Anh cởi áo khoác, len lỏi qua mấy cái đầu trọc bóng loáng để ngắm Lương Tư. A, may mà anh cao, không thì bạn gái cũng chẳng nhìn thấy. Lương Tư hôm nay mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt và quần jeans trắng, mái tóc ngắn hơi uốn, tô son môi, vẫn đeo đôi bông tai vàng óng ánh kia, Thanh Trạch đã gặp hai ba lần rồi. Nói chung, về trang điểm thì không có gì đặc biệt. Chỉ là Thanh Trạch cảm thấy bạn gái hôm nay đặc biệt xinh đẹp, người ngồi ở đó, như tỏa sáng vậy. Lương Tư ngẩng đầu, vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, nói bằng tiếng Pháp: “Tôi học đại học ở Kuala Lumpur, chuyên ngành là kinh tế học, đó là chuyện mười mấy năm trước, Kuala Lumpur rất chán, tôi cũng không thích chuyên ngành của mình, tôi không có việc gì làm, cho nên liền ở trong phòng viết thơ, đây là động cơ ban đầu của tôi. Tôi đã nói với rất nhiều người, nếu muốn viết lách, hãy đến Kuala Lumpur.” Khán giả ồ lên cười. Buổi tọa đàm kéo dài một tiếng rưỡi, quá trình coi như thuận lợi, khán giả không đặt ra những câu hỏi quá phức tạp. Chỉ có điều Lương Tư bị vấp một lần, mãi không nghĩ ra từ “nữ phỉ” nói bằng tiếng Pháp như thế nào, may mắn vị giáo sư ngồi bên cạnh nhanh chóng giải vây, mặt mày hòa ái. Cuối cùng, giáo sư nói: “Cũng xin cảm ơn phiên dịch viên của chúng ta, cô ấy tên là Lương Tư, là một nghiên cứu sinh tiến sĩ văn học, cảm ơn cô ấy hôm nay đã phiên dịch vừa chính xác lại vừa mỹ lệ.” Dưới khán đài, mọi người nhiệt tình vỗ tay, hướng về phía Lương Tư những ánh mắt tán dương. Lương Tư mỉm cười cảm ơn, trong mấy chục ánh mắt, cô tinh chuẩn tìm thấy Thanh Trạch, chớp mắt một cái. Thanh Trạch kiêu ngạo giơ cao cánh tay, giống như một con hải cẩu không ngừng vỗ tay, bạch bạch bạch bạch bang —— Lòng bàn tay đập đến phát đau. Buổi tọa đàm kết thúc, mấy độc giả chưa thỏa mãn đến giao lưu với tác giả, Lương Tư đứng bên cạnh tiếp tục phiên dịch. Thanh Trạch không hề sốt ruột ngồi ở dưới khán đài, yên lặng chờ cô. Khán giả lục tục rời đi, một nam một nữ tiến lên, bắt chuyện với Lương Tư. Cô gái xinh đẹp này dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cô, “Đàn chị, chị giỏi thật đấy, tiếng Pháp nói cũng hay quá đi!” Lương Tư cười nói: “Cảm ơn, thật ra chị vẫn còn rất hồi hộp.” “Hoàn toàn không nghe ra, siêu siêu ổn, chị học chuyên ngành gì? Văn học Trung Quốc ạ?” “Không phải, văn học Pháp.” “Oh, em hiện tại đang học năm hai, cũng đang suy xét việc xin học lên tiến sĩ, nhưng mà em định học văn học Trung Quốc, em có thể thêm WeChat của chị được không?” Chàng trai cao cao gầy gầy, vẫn luôn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Lương Tư, lúc này anh ta mở miệng nói: “Đàn chị, em cũng muốn thêm WeChat của chị.” Lương Tư gật gật đầu, “Có thể.” Cô gái cười trêu: “Cậu học máy tính, thêm WeChat của người ta làm gì?” Chàng trai cúi đầu quét mã QR của Lương Tư, “Học tiếng Pháp với đàn chị không được sao?” Anh ta ngẩng đầu, nói: “Đàn chị, em gửi lời mời rồi ạ, em tên là Triệu Tri Hành.” Hàng ghế cuối cùng của phòng học, Thanh Trạch nhàn nhã dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình thản dừng trên người Triệu Tri Hành hai giây, ngón trỏ thon dài gõ hai nhịp lên đầu gối. Anh một tay chỉnh lại cà vạt của mình, đứng dậy, xách áo khoác đi về phía trước. Lương Tư nhận thấy mình bị một bóng đen bao phủ, cô vừa ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thanh Trạch. Thanh Trạch khẽ lắc điện thoại trong tay, khóe miệng cong lên, “Đàn chị, em cũng muốn thêm WeChat.” Ngữ khí rất giống lúc anh vừa làm tình xong ôm cô nói chuyện, vừa dịu dàng lại vừa có chút ngỗ nghịch. Chỉ thiếu điều rướn đầu đến cằm cô cọ cọ. Lương Tư tiện tay đưa mã QR cho anh, “Vậy em quét chị đi.” Thanh Trạch cười một tiếng, “cũng được” Cô gửi tên mình trên màn hình, nói với đàn em: “Được rồi.” Cô em gái nhìn chàng trai cao ráo đẹp trai này, lại nhìn đàn chị mắt mang ý cười, đôi mắt lấp lánh biến thành hình trái tim, “Đàn chị, đây là bạn trai chị ạ?” “Đúng vậy.” “Oa,” cô em gái tán thưởng nói, “Hai người đẹp đôi quá đi.” Lương Tư và Thanh Trạch đồng thời nói “Cảm ơn”. Bên kia, Triệu Tri Hành cười cười, không nói gì mà đánh giá Thanh Trạch từ đầu đến chân. Thanh Trạch đứng bên cạnh Lương Tư, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô. Rõ ràng trên môi treo nụ cười nhạt, rõ ràng đường cằm lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng và kiêu ngạo. Từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn chàng trai kia một cái. Vừa lên xe, Thanh Trạch trực tiếp ôm Lương Tư vào lòng hôn một lúc. “Em phiên dịch có tốt không?” Lương Tư vừa rồi khiêm tốn với đàn em bao nhiêu thì giờ lại khác bấy nhiêu, cô nâng mặt Thanh Trạch, dương dương tự đắc nhìn anh. Thanh Trạch đặt tay lên eo cô, “Tốt không thể tả, bạn gái anh sao lại giỏi thế này?” “Hơn nữa còn dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ,” anh hôn cô một cái, “Trước sau ứng biến rất tốt, cô giáo Lương quá đỉnh.” Lương Tư nghe vậy, liền biểu diễn ngay một câu: “Vậy anh có vội không?” “Vội ——” Thanh Trạch lại dẫn Lương Tư đến căn hộ của ba mẹ anh ở khu 16. Trong thang máy, Lương Tư hỏi: “Đây là nơi anh nói sẽ đi chơi sao?” Thanh Trạch: “Không phải sao?” Lương Tư đoán, có lẽ là muốn ngắm hoàng hôn trên ban công nhà anh. Hôm nay thời tiết quang đãng, hoàng hôn hẳn là sẽ rất đẹp. Thanh Trạch mở cửa vào nhà, Lương Tư thấy trên tường ở huyền quan treo ba bức tranh —— bức tranh bị thiếu trước kia đã trở lại. Thanh Trạch nói: “Đồ cứ để ở cửa là được, em đợi anh ở đây một lát.” Anh đi vào phòng trong, lúc trở ra, đã thay một chiếc áo phao màu đen, đeo chéo một chiếc ba lô màu đen, trong tay còn xách theo một chiếc áo phao màu đen nữa. Anh đưa áo lông vũ cho Lương Tư, “Thay áo khoác ra đi, mặc cái này tiện hơn, anh muốn đưa cô giáo Lương đi làm chút việc chân tay.” Lương Tư thay quần áo, vung vẩy ống tay áo trống rỗng, vải vóc phát ra âm thanh sột soạt, “Là của anh sao?” Tay áo hơi dài, quần áo hơi rộng, Lương Tư trông có vẻ nhỏ bé. Thanh Trạch cười một tiếng, nắm lấy cánh tay cô xắn tay áo lên, “Không phải, của ba anh, trong phòng này không có mấy bộ quần áo, chắp vá mặc tạm vậy.” Thay xong áo khoác, Lương Tư đi theo Thanh Trạch ra cửa, dọc theo cầu thang được chạm khắc hoa văn rộng rãi khí phái đi về phía trước, đi đến tầng sáu, dừng lại. Cô ngước lên nhìn một cái. Phía trên còn có một tầng nữa, chỉ là thang máy không lên tới, phải tự mình leo thang bộ lên. Lương Tư tuy rằng chưa từng đi qua, nhưng cô biết, tầng thượng của tòa nhà này hẳn là giống như rất nhiều tầng cao nhất của các tòa nhà kiểu Ottoman, là phòng của người giúp việc trước kia. Mỗi phòng không đến mười mét vuông, nén lại toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của một người. Loại phòng này tuy diện tích nhỏ, nhưng vị trí địa lý tốt, giá thuê cũng rẻ, hiện tại cơ bản đều là sinh viên ở Paris thuê. Nói tóm lại, tầng này và mấy tầng phía dưới có sự khác biệt một trời một vực, mặc dù chúng ở cùng một tòa nhà. Lương Tư chỉ chỉ lên trên: Là trên này sao? Thanh Trạch chỉ chỉ ra sau: Là chỗ này. Lương Tư quay lại. Trên bức tường trắng tinh dựng một chiếc thang màu xám bạc, thông lên giếng trời bằng kính phía trên. Phía trên giếng trời, chính là mái nhà màu xanh lam của Paris. Lương Tư bật cười, trong mắt ánh lên vẻ kinh hỉ, “Là muốn trèo lên mái nhà sao?” Thanh Trạch hôn hôn mu bàn tay Lương Tư, “Đúng vậy.” Anh đã khảo sát qua trang bị của Lương Tư, giày đế bằng không thành vấn đề, nhưng mà —— “Thật không ngờ cô giáo Lương hôm nay lại mặc quần trắng, nhưng không sao, bẩn thì anh giặt, giặt không sạch thì mua.” Lương Tư tưởng tượng ra cảnh Thanh Trạch – vị công tử giàu có này tự tay giặt quần jeans cho cô, ừm, có triển vọng đấy. Thanh Trạch lập tức nói: “Nhưng cô giáo Lương cũng không cần thiết phải cố ý làm bẩn quần.” “Sao anh biết em nghĩ cái này?” “Anh còn không hiểu em sao, suốt ngày chỉ nghĩ cách bắt nạt anh.” Thanh Trạch nói xong, hai tay nắm lấy thang, đeo ba lô, đi giày da quần tây, nhẹ nhàng trèo lên. Anh cố định giếng trời, đặt ba lô lên mái nhà, lại động tác lưu loát trèo xuống. “Cô giáo Lương, phong cảnh trên đó rất đẹp,” Thanh Trạch nhìn chiếc thang, “Em lên trước, anh ở dưới đỡ em. Mái nhà rất bằng phẳng, nhưng hơi trơn, lên trên đó nhớ cẩn thận một chút.” Lương Tư xoa tay hăm hở gật gật đầu, leo lên thang. Đến Paris lâu như vậy, đây vẫn là lần *****ên cô trèo lên mái nhà, tâm trạng vừa hưng phấn tò mò, vừa hồi hộp kích thích. Thanh Trạch đứng ở phía dưới, hai tay tùy thời chuẩn bị đỡ cô. May mắn Lương Tư đã trèo lên một cách an toàn. Cô vịn vào cửa sổ thò đầu ra, trong nháy mắt, tháp Eiffel to lớn và gió lạnh ập vào mặt. Cái đầu thiếu oxy lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Lương Tư nghĩ, nếu trên không trung có mắt, bây giờ cô nhất định rất giống một con chuột chũi đột nhiên chui lên, đắc ý trước Paris rộng lớn. Cô cẩn thận bước lên sàn gác trên mái nhà, đứng vững, gọi với xuống phía dưới, “Tới rồi.” Đưa một bàn tay ra, đứng bên cửa sổ chờ anh. Thanh Trạch trèo lên, nắm lấy tay cô. Hai người trong gió lạnh ăn ý trao nhau một nụ hôn. Mặt trời vừa mới lặn, vẫn còn ánh sáng. Lương Tư và Thanh Trạch mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm bước đi trên mái nhà hơi nghiêng. Bên tay phải là đô thị phồn hoa nhộn nhịp, bên tay trái là rừng Boulogne tĩnh lặng. Hoàng hôn mùa đông ở Paris toát lên một vẻ đẹp thanh lãnh, đường chân trời xa xa phảng phất ánh hồng nhạt. “Thanh Trạch, anh chụp giúp em một bức ảnh nhé?” Lương Tư nói. Thanh Trạch gật đầu, “Được.” “Không cần tháp Eiffel.” “Được.” Lương Tư ngồi trên mái nhà, sau lưng là những mái nhà san sát của Paris và ánh chiều tà màu hồng nhạt, gió lạnh thổi qua tóc cô, càng thêm vài phần tiêu sái. Cô nhìn vào ống kính, cười đến vui vẻ và thoải mái. Thanh Trạch không tự giác cong khóe miệng, chụp rất nhiều bức. Mà tình hình thực tế là, Lương Tư cởi chiếc áo lông vũ xấu xí ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len, lạnh đến run rẩy. Cô nhìn Thanh Trạch, “Em đã cởi ra rồi, chúng ta chụp chung một tấm nhé?” Thanh Trạch cúi đầu liếc nhìn chiếc áo khoác màu đen của mình, “Vậy anh cũng cởi nhé?” “Không cần, bạn trai em mặc gì cũng đẹp,” cô bổ sung, “Không mặc là đẹp nhất.” Thanh Trạch vén tóc cô lên, ngậm lấy vành tai lạnh buốt của cô, “Em cũng vậy, Lê Lê.” Sao lại hôn tai cô rồi, phiền ch·ết đi được. Lương Tư “xoẹt” một tiếng kéo khóa áo khoác của Thanh Trạch, “Cởi đi.” Gió lạnh tháng 12, Thanh Trạch và Lương Tư mỗi người ôm áo khoác, mặc áo len và vest, ngồi trên mái nhà run rẩy chụp ảnh. Cô tựa đầu vào vai anh, anh ôm chặt vai cô. Càng ôm càng gần, càng ôm càng chặt, càng cười càng vui vẻ. Thanh Trạch nắm điện thoại, ấn nút chụp. Cuối cùng họ cũng có bức ảnh chụp chung *****ên. “Sao ảnh lại mờ thế này?” “Vì tay anh run.” “Anh, anh đừng run, chụp xong rồi run.” “Đàn chị, chị run đến nỗi nói không ra hơi, bình thường không phải rất giỏi nói sao?” Vừa cười vừa run. Chụp ảnh xong, hai người nhanh chóng mặc áo khoác vào, ôm nhau hôn môi. Cơ thể dần dần từ lạnh chuyển sang ấm. “Lương Tư,” Thanh Trạch gọi cô, “Cái ba lô kia của anh có sâm panh, em có muốn uống trên mái nhà không?” “Muốn.” Thanh Trạch lấy từ trong ba lô ra chai rượu và hai chiếc ly thủy tinh. Là một chai sâm panh màu hồng đào trong suốt. “Chúc mừng cô giáo Lương hôm nay đã hoàn thành xuất sắc công việc phiên dịch.” “Chúc mừng sếp Thanh, bạn gái anh hôm nay sẽ không tính sổ với anh.” Họ ngồi trên mái nhà, đối diện với thành phố Paris lộng lẫy, cụng ly một tiếng trong trẻo. Chân trời, vệt hồng nhạt cuối cùng đung đưa trong hai chiếc ly. Chiều hôm nay dịu dàng, người cũng dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment