"Sư huynh, ngươi lại nói mê rồi, chúng ta tính kế Nữ Oa nương nương lúc nào?"
"Ngươi bảo ta đưa Liên Tâm Kim Tỏa cho Nữ Oa chẳng phải là đang tính kế nàng sao?"
"Sư huynh, chúng ta có được Liên Tâm Kim Tỏa này từ phương Đông ở thời kỳ thái cổ. Hiện giờ Nguyệt Lão quản lý nhân duyên trong thiên hạ, chúng ta trả lại Liên Tâm Kim Tỏa cho Nữ Oa chẳng phải là việc nên làm sao? Chúng ta đang giúp đỡ hảo hữu phương Đông, sao lại là tính kế?
À phải rồi, Nữ Oa nương nương có cảm tạ ngươi không?"
Tiếp Dẫn Phật Tổ gật đầu: "Cảm tạ rồi. Nhưng ý đồ của chúng ta không phải là giúp Nữ Oa trở nên mạnh hơn, mà là mang đến cho nàng sự lựa chọn khó cả đôi đường. Sau khi xong việc, nàng nhất định sẽ nổi giận đúng không?"
Chuẩn Đề Phật Tổ khẽ mỉm cười đáp: "Sư huynh, chúng ta không có ý đồ gì hết, kết quả cuối cùng là sự lựa chọn do Nữ Oa nương nương tự quyết định."
"Nhưng..."
"Sư huynh, không nhưng nhị gì thế! Ngươi nhất định phải nhớ rằng chúng ta chỉ muốn tốt cho Nữ Oa, chúng ta không tính kế bất kỳ ai cả, chúng ta chỉ bày tỏ ý tốt với hảo hữu thôi."
"Sư đệ, ngươi đoán xem Nữ Oa có tin không?"
Chuẩn Đề giữ nguyên nụ cười khẽ: "Nàng tin hay không không quan trọng, chúng ta tin là được. Nàng cũng chẳng có chứng cứ có thể chứng minh chúng ta ra tay tính kế nàng."
Tiếp Dẫn Phật Tổ ủ ê nói: "Nhưng trước giờ nàng không để ý tới chứng cứ!"
Nụ cười trên gương mặt Chuẩn Đề Phật Tổ chợt cứng đờ. Hình như sư huynh nói cũng đúng! Trong lòng bỗng trào dâng cảm giác bất an, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Dù sao mình cũng đã ra tay rồi, không thể lo trước lo sau nhiều như vậy.
Trong Hỗn Độn có một phương Đại thế giới lúc thì giãn to, lúc thì co nhỏ lại, hút nhả Hỗn Độn lực vô tận. Nơi này là Oa Hoàng Thiên.
Đột nhiên, bên ngoài Đại thế giới xuất hiện từng đốm kim quang. Công Đức Kim Tiền màu vàng hiện ra bên ngoài thế giới, bay vờn tạo thành một cánh cửa vàng lấp lánh.
"Kẽo kẹt!" Cửa mở từ bên trong, Bạch Cẩm bước ra khỏi cánh cửa, sau đó chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Đệ tử cầu kiến nương nương!"
Trong Đại thế giới ở Oa Hoàng Thiên, một đạo thanh quang bay vút ra, hóa thành thân ảnh Thanh Loan ở bên ngoài Đại thế giới.
Thanh Loan chắp tay thi lễ thi lễ, cười khanh khách hỏi: "Bái kiến sư huynh, sao ngài lại tới đây?"
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp lời: "Ta có chuyện muốn cầu kiến nương nương, xin nhờ sư muội thông báo."
Thanh Loan ngập ngừng nói: "Nhưng nương nương bế quan rồi! Ta cũng không liên hệ được."
"Ồ, ngươi có biết nương nương bế quan vì chuyện gì không?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.
"Sư huynh thật biết nói đùa, ta nào dám hỏi chuyện của nương nương."
"Ha ha, sư muội cũng không biết thì ta về trước vậy. À phải rồi, vừa nãy ta đến đã mở một cánh cửa, phiền sư muội dỡ đi."
Hai mắt Thanh Loan chợt sáng ngời, nàng vui vẻ cười nói: "Ta sẵn lòng ra sức vì sư huynh."
Sau đó, nàng truyền âm nói: "Trước khi nương nương bế quan, Tiếp Dẫn giáo chủ của Phật Giáo đã đến một chuyến, Sau khi Tiếp Dẫn giáo chủ rời đi, nương nương bắt đầu bế quan. Ta tình cờ nghe lỏm được mấy câu, hình như là liên quan đến Nhân Duyên đại đạo."
Bạch Cẩm hỏi với vẻ ngờ vực: "Nhân Duyên đại đạo?"
Thanh Loan gật đầu, truyền âm nói: "Nương nương lấy Tạo Hóa Pháp Tắc chứng đạo, nhưng thật ra nương nương cũng tu hành Nhân Duyên đại đạo, xe duyên cho ba loài Thiên, Địa, Nhân, cũng phân thân chấp chưởng nhân duyên trong thiên địa. Nhưng Nhân Duyên đại đạo vẫn còn khiếm khuyết một chút, mãi lâu vẫn không thể viên mãn.
Sau khi Tiếp Dẫn giáo chủ đến Oa Hoàng Thiên, nương nương bắt đầu bế quan, thậm chí còn triệu hoán Nguyệt Lão nương nương trở về. Vì vậy, ta suy đoán chắc hẳn Tiếp Dẫn giáo chủ đã đưa cho nương nương thứ gì đó liên quan đến Nhân Duyên đại đạo, hỗ trợ rất lớn cho nương nương."
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ cảm ơn: "Đa tạ sư muội!"
Thanh Loan cười hì hì nói: "Sư huynh không cần khách khí, đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi."
"Chừng nào thì nương nương có thể xuất quan?"
"Điều này thì ta không biết."
"Sư muội dừng chân, ta xin cáo từ trước."
"Sư huynh đi thong thả!"
Bạch Cẩm xoay người đi vào cánh cửa màu vàng, cửa lập tức đóng sầm lại, không còn gợn sóng.
"Tiền của ta!"
Thanh Loan hớn hở reo lên, bay đến ôm chầm lấy cánh cửa màu vàng, sau đó vác vào Oa Hoàng Thiên.
Bạch Cẩm trở lại Thiên Đình, nằm trong suối nước nóng ở Điểu Sào, trôi lềnh bềnh theo dòng nước. Từng ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn. Tại sao Dương Thiền phải cưỡng ép kết duyên với phàm nhân? Vì sao Nữ Oa nương nương lại đột nhiên bế quan? Đằng sau chuyện này là thần tính phai mờ hay là tình cảm bột phát?
Ngọc Hoàng Đại Đế lững thững bước tới, đi qua cánh cửa, tiến vào trong Điểu Sào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hắn cười sang sảng nói: "Bạch Cẩm, cuộc sống của ngươi thật khiến người ta hâm mộ!"
Bạch Cẩm hoàn hồn, mỉm cười lên tiếng: "Nếu sư thúc không chê thì cũng xuống ngâm mình đi."
"Vậy thì ta sẽ hưởng ké từ sư điệt."
Ngọc Hoàng Đại Đế giang hai sang hai bên, quần áo trên người tự động bay lên rồi rơi xuống ghế nằm bên cạnh. Hắn xuống hồ nước, ngồi vào trong hồ.
"Hằng Dương Chi Tinh, Nhược Thủy Chi Tinh, Hải Nhãn Tịnh Thủy, những trân bảo này lại bị ngươi dùng để chế tạo bể tắm, đúng là xa xỉ! Ngay cả Thánh Nhân cũng không có nhiều Hằng Dương Chi Tinh."
"Ta cũng chỉ có chút ít này thôi, khiến sư thúc chê cười rồi."
"Bạch Cẩm, ngươi tìm ta không phải chỉ để tắm chứ?"
Bạch Cẩm lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ta vừa mới đi Nguyệt Lão Cung."
"Ngươi đi Nguyệt Lão cung làm gì? Lẽ nào ngươi muốn nhờ Nguyệt Lão nương nương se duyên cho ngươi?"
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức nổi lòng tò mò, hỏi bằng giọng điệu chờ mong: "Sư điệt, ngươi ưng ý vị tiên tử nào?"
Bạch Cẩm bực bội nói: "Không phải ta, nếu là ta thì đã tốt."