Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184: Công Khai Tạ Lỗi

Chương 184: Công khai tạ lỗi

"Đi tìm sư huynh, tấm lòng sư huynh rộng rãi như bầu trời bao la, như biển khơi mênh mông khiến người người tin phục. Bạch Cẩm sư huynh lấy chân thành đối đãi với ta nên đương nhiên ta cũng phải đáp lại bằng sự chân thành rồi." Triệu Công Minh không ngừng đi tới phương xa, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất không thấy.

Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu đều nghi ngờ không hiểu, Đại huynh quá vui vẻ rồi sao?

Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu, trong lòng thoáng qua một ý niệm, vì sao Đa Bảo sư huynh lại muốn lan truyền tin tức này? Theo như lập trường của Đa Bảo sư huynh thì hẳn là nên che giấu mới đúng chứ, hắn nói ra như vậy, bỗng dưng lại đẩy Đại huynh cùng phe với Bạch Cẩm sư huynh, điều này không hề có lợi cho hắn.

Không đúng, Đa Bảo cũng có lợi, Bạch Cẩm rất được sư phụ sủng ái nên hắn không thể ra tay chèn ép được.

Bây giờ ở trong mắt chúng đệ tử ngoại môn, Đại huynh chính là thân tín của Bạch Cẩm sư huynh, nếu như kế tiếp, đột nhiên hắn chèn ép Đại huynh thì sẽ có thể chèn ép được uy tín của Bạch Cẩm sư huynh, cũng coi như là một câu trả lời cho việc đuổi những đệ tử ngoại môn kia đi, từ đó mà lấy lòng được các đệ tử ngoại môn.

Quỳnh Tiêu nghi ngờ hỏi: "Đại tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Vân Tiêu khẽ mỉm cười: "Các ngươi giúp ta làm một việc nhé."

"Việc gì vậy?"

"Đi lấy một bộ vân y tặng cho Đa Bảo sư huynh, cứ nói là Đại huynh phụng mệnh Bạch Cẩm sư huynh trục xuất hơn mười vị đồng môn, sau đó mới biết hơn mười vị đồng môn này đã từng nghe đạo ở chỗ Đại sư huynh, Đại huynh sợ hãi bất an, không dám tới cửa, vì vậy đặc biệt dâng lên một bộ vân y để nhận lỗi. Nhớ kĩ, phải công khai nhận lỗi ở trước mặt mọi người."

Quỳnh Tiêu trợn to hai mắt, tỏ vẻ không vui: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải cúi đầu? Đại huynh xử trí rất đúng, Bạch Cẩm sư huynh đã xin ghi công lao cho Đại huynh ở trước mặt sư phụ rồi."

Vân Tiêu đưa tay vén một vài sợi tóc mái đang rủ xuống trán của Quỳnh Tiêu ra sau tai, sau đó ôn tồn nói: "Đi đi! Nếu không thì Đại huynh sẽ gặp phiền phức đó."

Quỳnh Tiêu ủ rủ cúi đầu: "Được rồi!" Sau đó đột nhiên nàng xoay đầu kêu lên: "Tiểu muội đi đâu vậy?"

Chỉ thấy cách đó không xa, Bích Tiêu đang khom người, rón rén bước sang một bên, nàng đã trốn ra xa mười thước rồi.

Nghe được tiếng hô to của Quỳnh Tiêu, thân thể Bích Tiêu cứng đờ, nàng xoay đầu nhìn lại rồi hét lớn: "Muốn đi thì ngươi đi đi, ta không đi đâu!" Bích Tiêu lập tức hóa thành một đạo lưu quang rồi phóng lên trên cao.

"Đừng chạy." Quỳnh Tiêu quát lên một tiếng vô cùng rõ ràng, sau đó hóa thành một đạo hồng quang và đuổi theo.

Vân Tiêu mỉm cười nhìn hai người vừa cãi lộn vừa rời đi, nụ cười cũng dần dần biến mất, nàng hơi nhíu mày, sau khi công khai nhận lỗi, tạm thời chắc chắn Đa Bảo sư huynh sẽ không chèn ép Đại huynh nữa, nếu không sẽ mang tiếng là lòng dạ hẹp hòi nhưng như vậy cũng chỉ có thể bảo vệ Đại huynh được một khoảng thời gian mà thôi, chuyện sau này vẫn phải dựa vào Bạch Cẩm sư huynh, nói cho cùng thì vẫn phải xem hai người bọn hắn đánh cờ chứ một chút thủ đoạn nho nhỏ này của bản thân không thể nào ảnh hưởng đến đại cục được.

...

Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm đang đánh giá bộ y phục trước mặt, sao hắn lại thấy nó kỳ quặc như vậy chứ, mặc dù phần quần không thiếu bộ phận nào cả nhưng khi nhìn vào lại cứ thấy vô cùng kỳ quặc. Kiếp trước không biết chế tạo y phục thì còn có thể chấp nhận được nhưng bây giờ bản thân đã chuyển kiếp thành Tiên Nhân rồi mà vẫn không biết là sao?

Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Triệu Công Minh cầu kiến sư huynh!"

Bạch Cẩm vẫy tay thu hồi bộ y phục bị luyện hỏng, sau đó chắp tay đi ra khỏi Luyện Khí Phòng và nói: "Vào đi!"

Triệu Công Minh xuyên qua một tầng quang mạc, đi vào trong Điểu Sào hùng vĩ và tráng lệ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Cẩm với một bộ bạch y đang bay phấp phới, hắn sải bước tiến lên mấy bước, sau đó trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Triệu Công Minh ra mắt sư huynh!"

Bạch Cẩm cũng chắp tay đáp lễ và cười ha hả: "Sư đệ không cần đa lễ."

Triệu Công Minh đứng lên, hắn cảm động nói: "Đa tạ sư huynh!"

Bạch Cẩm cảm thấy rất buồn cười: "Ngươi tạ ta cái gì? Đột nhiên đến nói cảm ơn khiến trong lòng người làm sư huynh như ta có chút bất an đó! Có chuyện gì thì cứ nói đi! Ta sẽ cố làm hết sức."

"Sư huynh không cần phải giấu, ta biết hết chuyện ngươi làm rồi, ngươi nói tốt cho ta ở trước mặt sư phụ, lại còn tặng ta thân phận ngoại môn thủ đồ nhưng ta, nhưng ta, sư đệ ta thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Sư huynh cứ yên tâm, sư huynh đã đối đãi với ta như vậy thì sau này chắc chắn ta sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của sư huynh." Triệu Công Minh chân thành nói.

Hóa ra là việc này nhưng chẳng qua là bản thân muốn bỏ cái thân phận ngoại môn thủ đồ này đi mà thôi!

Bạch Cẩm chính trực nói: "Sư đệ không cần cảm ơn, ngươi có đại đức, ta làm sao có thể coi như không thấy được chứ? Khai thác nhân tài bên trong giáo cũng là trách nhiệm của ngoại môn thủ đồ là ta."

Triệu Công Minh cảm động kêu lên: "Sư huynh!"

"Sư đệ!" Hai người nắm lấy tay nhau, tình nghĩa không ngừng lưu chuyển.

Bình Luận (0)
Comment