Triệu Công Minh quay đầu nhìn xung quanh rồi kích động nói: "Sư huynh, sau này có việc gì mà ta có thể giúp thì ngươi cứ nói thẳng. Hay là ta giúp ngươi quét dọn đạo cung trước đã nhé."
"Đạo cung có công năng tự làm sạch, không cần quét dọn."
"Vậy ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi."
"Ta vẫn chưa đói!"
"Ta giúp ngươi đi..."
"Sư đệ!"
"Sư huynh!"
Bạch Cẩm chân thành nói: "Vừa hay ở chỗ ta có một việc muốn kính nhờ sư đệ."
"Sư huynh, ngươi cứ nói đi."
"Không biết ngươi có biết đám người Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên và Kim Cô Tiên không?"
Triệu Công Minh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Mấy người này đều khá khiêm tốn, ta không quen."
"Trước tiên ta muốn nhờ sư đệ đi giao lưu và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn hắn."
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
"Sư phụ có nhiệm vụ giao cho các ngươi, bây giờ các ngươi cứ giao lưu một chút trước đã rồi chờ ta thông báo nhiệm vụ cụ thể."
"Được, ta nghe theo sư huynh ngươi, ta lập tức đi tìm bọn hắn." Triệu Công Minh xoay người, hào hứng đi ra ngoài.
Bạch Cẩm tiếp tục quay về Luyện Khí Điện để luyện chế đồng phục nhưng chế tạo y phục thật khó, chẳng lẽ ta không có thiên phú làm nhà thiết kế thời trang sao? Ta không phục! Bạch Cẩm ta là người được Thánh Nhân quan tâm, há lại làm không xong một bộ y phục nhỏ nhoi này?
Keng.
Keng.
Keng.
...
Sáng sớm hôm sau, đột nhiên ba tiếng chuông vang lên, hơn mười ngàn đệ tử Tiệt Giáo từ bốn phương tám hướng tập hợp ở Kim Ngao Đảo, giống như vạn chim về tổ vậy.
Chỉ chốc lát sau, bên trong Bích Du Cung đã tập trung đông đảo đệ tử, tứ đại đệ tử nội môn gồm Đa Bảo đạo quân, Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh thánh mẫu và Quy Linh thánh mẫu ngồi ở hàng thứ nhất. Một mình Bạch Cẩm ngồi ở hàng thứ hai, ngồi sau chính là những đệ tử ngoại môn khác, ngoại trừ mấy vị phải bế quan thì những người còn lại đều đã tới đông đủ, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Thân ảnh Thông Thiên giáo chủ không tiếng động hiện lên ở chủ vị, hắn không nói câu nào mà chỉ vung tay lên, thời không lập tức thay đổi, mọi người đều đã đi tới vùng trời Bất Chu Sơn.
Giờ khắc này, khắp Bất Chu Sơn là từng trận sấm rền, sát khí sát phạt lấp kín thiên địa, bầu trời cũng cuồn cuộn mây đen, trên mây đen là vô số Yêu tộc.
Phía dưới, trên vùng đất đều là Vu tộc, đông đảo cường giả của Vu tộc đã hiện ra chân thân, người nào cũng giống như Ma Thần, vô cùng khủng bố.
Đứng đầu Vu tộc chính là mười một tôn Tổ Vu, Đế Giang Tổ Vu giống một cái túi vàng, toàn thân đỏ như lửa, có sáu chân bốn cánh, Hồn Đôn không đầu không mặt, là một Tổ Vu hệ không gian.
Chúc Cửu Âm Tổ Vu chính là Hồng Long, thân rồng khéo léo xoay vạn dặm, hắn có đầu người, tóc tai bù xù, trong hai mắt hiện lên một đạo luân bàn thời gian, là Tổ Vu hệ thời gian.
Cú Mang Tổ Vu có thân chim mặt người, toàn thân xanh biếc, dưới chân có hai con rồng đang gầm thét, đây chính là Tổ Vu hệ mộc.
...
Cộng Công Tổ Vu có đầu xà thân người, trên mình bọc vảy đen, chân đạp hắc long, tay quấn thanh mãng, dưới người là sông lớn cuồn cuộn, đây chính là Tổ Vu hệ thủy.
Mười một vị Tổ Vu lãnh đạo muôn vàn tộc nhân, ngẩng đầu nhìn Bất Chu Sơn, trong ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu và quyết tâm.
Trên đụn mây ở Bất Chu Sơn, Thái Nhất, Côn Bằng, Phục Hy, Bạch Trạch và mấy vị Yêu Thánh chỉ huy Yêu tộc cùng nhìn xuống Vu tộc.
Sát khí khủng bố trước đại chiến tràn ngập thiên địa, bị sát khí ảnh hưởng, sắc mặt của một vài đệ tử Tiệt Giáo trở nên tái nhợt, bọn hắn vô cùng sợ hãi. Hai mắt của một vài đệ tử Tiệt Giáo lại giống như biển máu, thần sắc dữ tợn, chỉ có số ít đệ tử Tiệt Giáo là bất động như núi, trong mắt cũng tỏ vẻ ngưng trọng.
Giữa không trung của Bất Chu Sơn, Đế Giang Tổ Vu buồn bực quát lên: "Giết!"
Một cái cờ dài màu đen bay lên theo gió, rầm rầm vang dội, tỏa ra vô vàn khí tức không lành.
"Giết."
"Giết."
"Giết."
Ầm! Mặt đất chấn động, muôn vàn Vu tộc đồng loạt nhảy lên rồi ầm ầm rơi trên Bất Chu Sơn, chân đạp lên núi, bọn hắn cùng nhau giết về phía đụn mây.
Trên đụn mây, Đông Hoàng Thái Nhất cầm một thanh kiếm màu đỏ nhạt, có vẻ vô cùng hung ác trên tay, từ xa chỉ vào Vu tộc ở phía dưới và lạnh lùng nói: “Giết!”
“Giết”
“Giết Vu tộc”
“Yêu tộc ta nhất thống hồng hoang!”
“Mặt trời mọc phương đông, Yêu tộc bất bại!”
...
Tiếng hô phấn khích vang lên trong Yêu tộc, ngàn vạn Yêu Tộc bay vụt xuống dưới, giương nanh múa vuốt, yêu khí cuồn cuộn.
Ầm!
Vu tộc và Yêu tộc giao nhau ở giữa sườn núi của Bất Chu Sơn, trong nháy mắt, máu bắn tung tóe, vô số tộc nhân của Yêu tộc và Vu tộc đồng thời ngã xuống.
Nguyên thần của Yêu tộc vừa mới tháo chạy, cờ giết Yêu ở phía trên Vu tộc khẽ rung lên, tất cả nguyên thần đều nát bét.
...
Trong hư không của Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa bình tĩnh nhìn hình ảnh chém giết được chiếu trên tế đàn.
Hư không nổi lên một đợt sóng gợn, Thanh Loan cầm một cái hồ lô đi tới, cung kính nói: “Nương nương, trước đó Yêu Đế Đế Tuấn đưa tới một cái Chiêu Yêu Phiên, nói là sau này Yêu Tộc sẽ chỉ nghe theo lệnh của nương nương.”
Nữ Oa gật đầu: “Nhận lấy đi!”
“Nương nương, Yêu Đế Đế Tuấn còn mang theo Thái tử duy nhất của Kim Ô là Lục Áp, nói là xin nương nương tạm thời bảo hộ cho sự an toàn của hắn.”