Nữ Oa vung tay lên, thoắt cái thân ảnh Bạch Cẩm đã biến mất.
Thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trong Bình Tâm Điện. Hắn lắc đầu, lập tức ngã xuống ngồi lên bồ đoàn. Chóng mặt quá đi mất!
Bình Tâm nương nương hỏi: "Nữ Oa nói thế nào?"
Bạch Cẩm hít sâu một hơi để xoa dịu cảm giác choáng váng, sau đó thành thật trả lời: "Nữ Oa nương nương nói rằng theo lý thì nàng đồng ý với yêu cầu của người nhưng ngoại trừ vị trí Nhân Hoàng của Phục Hy do chư Thánh chỉ định thì các Nhân Hoàng khác đều ứng vận ra đời, nàng không thể quyết định được."
Bình Tâm nương nương gật đầu, trầm tư một lúc mới cất lời: "Vu Nhân tộc có thể tham gia tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng." Nàng vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong nháy mắt.
Thân ảnh Bạch Cẩm lại xuất hiện trong Oa Hoàng Cung lần nữa. Hắn không đợi Nữ Oa nương nương đặt câu hỏi mà lập tức chắp tay thi lễ nói: "Nương nương, Bình Tâm nương nương nói mong nương nương cho phép Vu Nhân tộc tham gia tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng."
"Vu Nhân tộc có huyết mạch Nhân tộc, đương nhiên là có tư cách tham gia tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng." Nữ Oa nương nương vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất.
Trong Bình Tâm Điện, Bạch Cẩm rơi từ hư không xuống. Hắn dứt khoát ngồi xuống đất, vui vẻ nói: "Nương nương, sau quá trình ta tranh luận có lý có chứng, Nữ Oa nương nương đã đồng ý, Vu Nhân tộc có thể tham gia tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng."
Bình Tâm nương nương mỉm cười bảo: "Đưa chân linh của Phục Hy cho ta."
"Vâng!" Bạch Cẩm nâng một đạo bạch quang đưa cho đối phương.
Bình Tâm nương nương phất tay thu chân linh lại, sau đó dịu dàng cất lời: "Bạch Cẩm, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi! Có lẽ Tử Kim Quả trong hoa viên kia của ta cũng chín rồi, ngươi có thể hái một ít mà ăn."
Bạch Cẩm đứng dậy, cảm động nói: "Tạ ơn nương nương yêu mến. Ta làm việc cho nương nương, không vất vả chút nào."
Sau khi Bạch Cẩm rời đi, trong đôi mắt của Bình Tâm nương nương xuất hiện lục đạo, lục đạo trong tam giới đều nằm trong sự cảm ứng của nàng. Để khí vận của Vu tộc có thể kéo dài thì nhất định phải mượn sức của Nhân tộc, trong số Tam Hoàng của Nhân tộc phải có ít nhất một vị Nhân Hoàng là Vu Nhân, lần lượt gắn kết khí vận của Nhân tộc, cùng nương tựa vào nhau và cùng tồn tại, như vậy thì cả hai tộc đều có lợi.
Nhưng chỉ dựa vào đám Vu Nhân trên hồng hoang đại địa tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng thì Bình Tâm nương nương không có lòng tin. Tuy nhiên bây giờ trong tay nàng đang nắm giữ một vương bài chắc chắn có thể trở thành Nhân Hoàng vương bài, mà còn là Nữ Oa tự dâng đến tận cửa.
...
Trên hồng hoang đại địa có một bộ lạc Nhân tộc tên là bộ lạc Hoa Tư, trong bộ lạc có một thiếu nữ là con gái của tộc trưởng tên Hoa Tư Thị.
Hôm nay Hoa Tư Thị và mấy thiếu nữ mặc da thú đi vào trong rừng hái sơn quả như mọi ngày.
Qua nửa buổi các nàng hái không được nhiều sơn quả lắm, cuối cùng mấy người đi tới trước một hẻm núi, trên vách núi chỗ khe hẻm ấy mọc một vài cây ăn quả, trên cây sai trĩu quả.
Một thiếu nữ nói với vẻ lo lắng: "Hoa Tư Thị, sao ngươi lại dẫn chúng ta đến đây?" Nàng thúc giục: "Chúng ta mau đi thôi, không thể đến gần chỗ này!"
Hoa Tư Thị vừa nhìn thông đạo hẹp dài lên tận trời vừa nói: "Các ngươi nhìn xem cây ăn quả trên vách núi kết đầy trái, nhất định là bên trong còn có nhiều quả hơn. Nếu chúng ta hái hết những quả này mang về phơi thành quả khô thì mùa đông này không cần lo lắng nữa."
Một nữ tử khác sốt ruột nói: "Hoa Tư Thị, nghe nói đây là nơi yêu thú không dám đến gần, nhất định là bên trong rất nguy hiểm, tộc trưởng đại nhân đã dặn chúng ta tuyệt đối không được đến gần."
"Phải đó! Nơi này là Lôi Trạch cấm địa, thường xuyên có sấm sét tự dưng đánh xuống, nghe nói là thiên thần trừng phạt quái vật bên trong."
"Đi thôi!"
"Chúng ta đi mau lên!"
...
Tất cả mọi người đều khuyên nhủ Hoa Tư Thị.
Hoa Tư Thị kiên định nói: "Mùa đông sắp tới rồi, thức ăn là vấn đề lớn nhất của chúng ta, cho dù gặp nguy hiểm ta cũng phải đi xem thế nào, chỉ mong mùa đông sẽ bớt tộc nhân mất mạng. Các ngươi ở đây chờ ta!"
Hoa Tư Thị cất bước đi đến thông đạo.
"Đừng đi!"
"Không thể tới gần."
Lập tức có mấy người vội vàng ngăn cản Hoa Tư Thị.
Hoa Tư Thị nhún chân bay vọt ra xa mười mét, rơi vào trong thông đạo vừa dài vừa hẹp.
"Dừng lại!"
"Hoa Tư Thị, đừng đi vào đó!"
"Hoa Tư Thị, mau quay lại."
...
Những người đi cùng nàng đều sốt sắng gọi bên ngoài song không dám đến gần.
Hoa Tư Thị băng qua thông đạo hẹp dài, không gian bỗng trở nên thoáng đãng. Trước mặt nàng là một cánh rừng rậm um tùm, trái cây sai trĩu trịt, chim tước bay lượn.
Hoa Tư Thị nở nụ cười tràn đầy vui mừng, vội vàng chạy vào trong rừng núi.
...
Đùng!
Đùng!
Từng tia chớp đùng đoàng xẹt qua bầu trời, trong khắp sơn cốc sấm rền chớp giật.
"Á!" Hoa Tư Thị giật mình hét lên, cuống cuồng chạy về đường cũ.
Đùng! Từng đạo sấm sét dội xuống xua đuổi Hoa Tư Thị vào sâu trong sơn cốc, phía trước là một cái hố sâu khổng lồ.
Nhất thời Hoa Tư Thị bất cẩn rơi xuống hố, tức thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức ngất xỉu.