Trong Bình Tâm Điện ở Địa Phủ, trước mặt Bình Tâm nương nương xuất hiện một cái động đen ngòm. Bàn tay ngọc ngà trắng nõn mở ra, chân linh của Phục Hy tiến vào trong Lục Đạo Luân Hồi.
Bàn Cổ đại thần vẫn lạc, thân hóa hồng hoang vạn vật. Vu tộc là huyết mạch của Bàn Cổ biến thành, sau này rất khó giữ lại thể xác, ví dụ như Khoa Phụ Đại Vu vẫn lạc đã hóa thành một mảnh đào sơn mà Tổ Vu cũng giống vậy.
Sau khi Tổ Vu bỏ mình, tinh khí tràn ra ngoài hóa thành núi non sông ngòi nuôi dưỡng hồng hoang vạn vật, Lôi Trạch này do Tổ Vu hệ lôi Cường Lương hóa thành sau khi vẫn lạc.
Hoa Tư Thị nằm trong hố, từng tia khí tức của Tổ Vu hệ lôi dưới mặt đất tụ lại tạo thành một thân ảnh hư ảo, có hai con rắn dài quấn trên bóng người mờ nhạt ấy, mà con rắn dài đó lại rất rõ nét.
Thân ảnh hư ảo trồi từ dưới đất lên hóa thành thuần dương chi khí dung nhập vào trong cơ thể Hoa Tư Thị.
Chốc lát sau Hoa Tư Thị mở mắt ra, bất chợt vùng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Nàng nhảy ra khỏi hố sâu như báo săn, cuống quít chạy ra bên ngoài. Về chuyện bản thân tự dưng ngất xỉu, trong lòng nàng trào dâng cảm giác sợ hãi ghê gớm. Chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của chính mình, đối phương có thể khiến nàng ngất xỉu thì ắt có thể giết chết nàng.
Trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương đợi rất lâu mà không thấy Bạch Cẩm trở về, trong lòng chợt bùng lên lửa giận. Đáng ghét! Bình Tâm dám giữ người của mình! Khắp Oa Hoàng Thiên lập tức tràn ngập khí tức cuồng bạo.
...
Trong Địa Phủ, Bạch Cẩm hái linh quả, bận bịu làm một chậu kem hoa quả.
Hắn bưng một chiếc đĩa đi vào trong Bình Tâm Điện. Chiếc đĩa bị bạch quang che phủ, không thấy rõ đồ vật bên trong.
Bạch Cẩm hiến vật quý: "Nương nương, đây là kem mà đệ tử luyện chế bằng linh quả của người, mời nương nương thưởng thức."
Bình Tâm nương nương bước xuống ghế chủ vị, vừa cười vừa nói: "Kem ư? Lại là đồ ăn mà ngươi phát minh ra hả?"
"Nương nương thật tinh mắt, vừa liếc nhìn đã phát hiện ra chân tướng."
Bình Tâm nương nương mỉm cười, vung tay lên, tức thì thần quan che phủ trên đĩa biến mất trong nháy mắt, một con thỏ nhỏ trắng như tuyết trông rất tinh xảo nằm trên đĩa, hai mắt màu đỏ là hai linh quả bé xinh tô điểm.
Hai mắt Bình Tâm chợt sáng ngời, nàng tươi cười khen ngợi: "Thứ đồ bé xíu này rất đáng yêu."
Quả nhiên nữ hài tử đều thích thứ đáng yêu, nương nương cũng không ngoại lệ.
"Nương nương, mùi vị của nó càng ngon hơn."
"Ta rất chờ mong." Bình Tâm mỉm cười nói một câu, sau đó dẫn Bạch Cẩm đi ra ngoài.
Nàng ngồi thẳng lưng trong tiểu hoa viên bên ngoài, vừa ăn kem vừa nghe Bạch Cẩm bịa bừa một vài chuyện thú vị.
Bình Tâm ăn hết kem, nở nụ cười bảo: "Bánh ngọt làm như tuyết, thảo nào gọi là kem."
"Cũng nhờ linh quả của người ngon đó! Hồi ta ở Tiệt Giáo cũng tự làm kem nhưng không ngon thế này."
Hai người nói cười vui vẻ rất lâu.
Đột nhiên Bình Tâm lên tiếng: "Bạch Cẩm, Phục Hy đã đầu thai chuyển thế, ngươi đi chăm sóc hắn đôi chút, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót."
"Vâng!" Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: "Xin nương nương cho biết Phục Hy đại thần chuyển thế ở đâu."
Bình Tâm nương nương vung tay lên, cảm giác choáng váng quen thuộc lập tức ập tới.
Bạch Cẩm chợt nảy ra một ý nghĩ đầy bất đắc dĩ: Lại nữa! Có thể dịu dàng một chút không? Thân ảnh hắn lập tức biến mất trong U Minh Giới của Địa Phủ.
...
Trên hồng hoang đại địa, trong một thạch động thuộc bộ lạc Hoa Tư.
Một đại hán cường tráng đầu bù tóc rối đi tới đi lui trong động, ánh mắt vừa sợ vừa giận lại vừa hoang mang.
Một nữ tử ưỡn cái bụng to ngồi trên chiếc ghế bên cạnh đang vuốt bụng mình, ánh mắt lấp lánh tình mẫu tử dịu dàng.
Đông đảo tộc nhân tập trung bên ngoài thạch động, la hét ầm ĩ.
"Giết chết quái thai!"
"Giết chết quái thai!"
"Giết chết quái thai!"
...
Tiếng la hét vang lên không dứt.
Đại hán xoay người đi ra ngoài, đứng trước thạch động giận dữ quát: "Tất cả im miệng cho ta!"
Tiếng la hét lập tức ngưng bặt.
Một lão giả dẫn đầu hùng hồn nói: "Tộc trưởng, vì an toàn của tộc nhân chúng ta, nhất định phải giết nàng."
Tộc trưởng phẫn nộ nói: "Hoa Tư Thị không chỉ là nữ nhi của ta mà nàng còn là tộc nhân của chúng ta."
Lão giả lạnh lùng cất lời: "Không biết nàng mang thai yêu tử chốn nào, e là sẽ mang lại tai họa cho bộ lạc chúng ta."
"Đó không phải là yêu tử!"
"Nàng mang thai hai năm mà vẫn chưa sinh, đó không phải yêu tử thì là cái gì?" Lão giả nghiêm nghị quát.
Tất cả tộc nhân đều tiến lên một bước, trong mắt chất chứa sát ý.
Tộc trưởng không kìm được mà lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng và sợ hãi.
Lão giả dẫn đầu hô to: "Giết chết yêu tử, bảo vệ bộ lạc!"
Các tộc nhân khác cũng gào to: "Giết chết yêu tử, bảo vệ bộ lạc!"
"Giết chết yêu tử, bảo vệ bộ lạc!"
...
Nhìn đám tộc nhân đang kích động tập thể, tộc trưởng tái mét mặt mày, trong lòng trào dâng cảm giác bất lực sâu sắc.
Hoa Tư Thị với cái bụng to chậm rãi đi từ trong sơn động ra ngoài, tiếng hô hào dần lắng lại, ai ai cũng nhìn nàng.
Tộc trưởng kinh hoảng thốt lên: "Sao ngươi lại ra đây? Mau đi vào cho ta!"
Hoa Tư Thị cúi đầu, giọng nói đượm buồn: "Ta sẽ rời khỏi bộ lạc, không bao giờ trở về nữa, mong các tộc nhân thả cho ta rời đi."
Tộc trưởng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Ngươi nói linh tinh gì thế? Ở bên ngoài thì ngươi không sống nổi đâu."