Lão giả dẫn đầu lớn tiếng nói: "Hoa Tư Thị, ta đã nhìn ngươi trưởng thành nên ta cũng không muốn giết ngươi. Chắc là ngươi cũng hiểu tất cả là vì an nguy của bộ lạc nên ta không thể không làm vậy."
Hoa Tư Thị gật đầu: "Ta hiểu cho nên ta tình nguyện rời khỏi đây."
Lão giả dẫn đầu nói to: "Được! Nhường đường."
Các tộc nhân của bộ lạc tách ra hai bên chừa ra một con đường, Hoa Tư Thị đi ra ngoài con đường ấy.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện năm thông đạo đen kịt, trong thông đạo có một bóng người văng ra, sau khi rơi xuống một khoảng mới ổn định thân hình.
Bạch Cẩm đứng giữa không trung, vừa lắc đầu vừa nhìn xuống bên dưới.
Mọi người trong bộ lạc Hoa Tư bên dưới chợt hoảng hốt lo sợ, người thì cuống cuồng chạy trốn khắp nơi, người thì giơ vũ khí về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm bay xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất ngay trước mặt Hoa Tư Thị. Các tộc nhân của bộ lạc ở quanh đó vội vàng tản ra xung quanh.
Hoa Tư Thị cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước, đồng thời che bụng mình.
Tộc trưởng vội vã chắn trước Hoa Tư Thị, giọng nói tràn đầy cảnh giác: "Ngươi là ai?"
"Bần đạo tên Bạch Cẩm, là đệ tử Tiệt Giáo ở Đông Hải!"
Lão giả đằng xa lẩm bẩm một câu: "Bạch Cẩm, cái tên này quen thế nhỉ!"
Hơn ngàn năm bãi bể nương dâu, tai hoạ không ngừng, Thánh sứ được toàn thể Nhân tộc đội ơn thuở trước đã bị phần lớn Nhân tộc quên lãng, chỉ còn một số bộ lạc lớn vẫn còn bức tượng Thánh sứ đã mờ nét, các bộ lạc nhỏ thì đã quên mất sự tồn tại của Thánh sứ từ lâu, cũng có một vài bộ lạc đến bây giờ chỉ còn lưu truyền một cái tên, mà bộ lạc Hoa Tư chính là bộ lạc như thế.
Tộc trưởng hoảng hốt trong chốc lát, sau đó thốt lên đầy kinh ngạc: "Ngài là Thánh sứ trong truyền thuyết ư? Thánh sứ cứu giúp Nhân tộc chúng ta trong truyền thuyết!"
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu: "Có lẽ người ngươi nhắc tới chính là ta."
Tộc trưởng vội vàng quỳ xuống hô: "Bái kiến Thánh sứ!"
Những Nhân tộc khác cũng quỳ xuống đất, tiếng hô tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Bái kiến Thánh sứ!"
Bạch Cẩm giơ tay nói: "Tất cả đứng lên đi!"
Tộc trưởng dè dặt hỏi: "Thánh sứ, vì sao ngài lại đến đây?"
Bạch Cẩm nhìn Hoa Tư Thị sau lưng tộc trưởng, vừa cười vừa nói: "Ta đến vì nàng."
Ánh mắt tộc trưởng không giấu được vẻ lo lắng.
Hoa Tư Thị lảo đảo lùi về sau mấy bước, cắn răng xoay người chạy đi.
Lão giả bên cạnh tức giận quát: "Bắt lấy nàng! Đừng để yêu tử chạy mất."
Tất cả các tộc nhân trong bộ lạc lập tức chen nhau xông lên chặn đường Hoa Tư Thị.
Tộc trưởng quay đầu nhìn Hoa Tư Thị rồi lại nhìn Bạch Cẩm, kinh hoảng kêu lên: "Thánh sứ, Hoa Tư Thị đã quyết định rời đi, xin ngài tha cho nàng một con đường sống."
Hoa Tư Thị xoay người nhìn Bạch Cẩm, khom người định quỳ xuống.
Bạch Cẩm duỗi tay ra, một cỗ pháp lực phát ra, tức khắc nâng Hoa Tư Thị lên, khó hiểu nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?”
Hoa Tư Thị cầu xin khóc lóc kể lể nói: "Cầu Thánh sứ buông tha hài nhi của ta, cầu ngài đừng giết hắn, hắn chỉ là một đứa trẻ, không biết gì cả! Cầu xin ngài!”
Bạch Cẩm nhẹ nhàng nói: "Ta có nói muốn giết hắn sao?”
Một lão giả cách đó không xa vội vàng nói: "Thánh sứ, Hoa Tư Thị mang thai hai năm chưa sinh, đó chính là yêu thai!”
Sắc mặt Hoa Tư Thị tối sầm lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ bất an.
"Mang thai hai năm cũng có thể là Thánh hiền mà!" Bạch Cẩm cảm thán nói.
Hoa Tư Thị bỗng ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn Bạch Cẩm. Giờ khắc này, Liễu Ám hoa lại phát sáng tản ra thánh quang chói mắt trước mặt Thánh sứ, tựa như một vầng mặt trời vì chính mình xua tan hắc ám.
Tộc trưởng vội vàng hỏi: "Thánh sứ, ngài nói thứ Hoa Tư Thị mang chính là Thánh hiền?”
Bạch Cẩm mỉm cười gật gật đầu nói: "Sau này hài tử của Hoa Tư Thị chính là vô thượng Thánh hiền của Nhân tộc, lần này ta tới đây chính là đến thu đứa nhỏ này làm đồ đệ.”
Tộc trưởng cười ha ha nhìn xung quanh, mừng như điên kêu lên: "Nghe thấy chưa? Các ngươi có nghe thấy không? Con của Hoa Tư Thị không phải Yêu mà chính là Thánh hiền của Nhân tộc ta.”
Hoa Tư Thị cũng vui mừng đến phát khóc, trái tim vẫn căng thẳng nhất thời buông xuống, vội vàng tiến lên muốn quỳ lạy.
Bạch Cẩm đưa tay nâng nàng lên, nói: "Không cần như thế! ”
Hoa Tư Thị cao hứng mà rơi lệ: "Đa tạ Thánh sứ, đa tạ Thánh sứ đã cứu con ta.”
Những tộc nhân khác cũng đều xôn xao, thứ Hoa Tư Thị mang không phải là yêu thai, thế mà lại là Thánh hiền của Nhân tộc ta? Ánh mắt nhìn về phía Hoa Tư Thị nhất thời trở nên khác lạ, tràn ngập sùng kính.
Lão giả dẫn đầu không thể tin được nói: "Thánh sứ đại nhân, ngài chắc chắn sao? Nàng mang thai Thánh hiền thật sao?”
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở trong bộ lạc các ngươi, chờ đứa nhỏ này sinh ra liền thu hắn làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh cho hắn."
Bạch Cẩm đưa tay khẽ điểm bên cạnh, từng gốc cây từ xa bay tới, hào quang chợt lóe rồi thành một căn nhà bằng gỗ.
Lão giả vội vàng cảm kích kêu lên: "Đa tạ Thánh sứ! Đa tạ Thánh sứ!!”
Tộc trưởng, Hoa Tư Thị và những tộc nhân khác đều cảm kích kêu lên: "Đa tạ Thánh sứ.”
Bạch Cẩm nhìn về phía Hoa Tư Thị, cười nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi! Đồ ăn thức uống ta sẽ sắp xếp mang tới cửa.”
Hoa Tư Thị cảm kích nói: "Đa tạ Thánh sứ.” Nàng hơi do dự hỏi: "Xin hỏi Thánh sứ, khi nào đứa bé của ta có thể sinh ra?"
Bạch Cẩm bấm ngón tay tính toán một chút, nói: "Còn cần mười năm, số lượng hợp địa”
Tất cả mọi người xung quanh đều thấp giọng ồn ào nghị luận: "Mười năm á!”
"Là mười hai năm, hiện tại đã hai năm."
"Không hổ là Thánh hiền của Nhân tộc ta, ở trong bụng lâu như vậy."