Bạch Cẩm xoay người đi về phía nhà gỗ của chính mình.
Tất cả mọi người đều cung kính kêu lên: "Tiễn Thánh sứ.”
Đợi đến khi Bạch Cẩm đi rồi, bọn hắn mới đứng thẳng dậy.
Tộc trưởng nói: "Hoa Tư Thị, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Hoa Tư Thị gật gật đầu, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Lão giả dẫn đầu lúc trước vội vàng kêu lên: "Chờ một chút!"
Tộc trưởng nhìn về phía lão giả, hắn giống như một con sư tử đực hùng vĩ tức giận kêu lên: "Trong bụng Hoa Tư Thị là Thánh hiền, ngươi không nghe thấy sao?”
Lão giả bình tĩnh nói: "Đương nhiên là ta nghe thấy. Đại Hoa, Thanh Thảo, Tiểu Thụ, các ngươi không cần hái thức ăn nữa, chuyên môn phụ trách chăm sóc Hoa Tư Thị, tuyệt đối không được để cho nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Ba nữ tử đi ra, do dự một chút rồi đáp: “Vâng!”
Sắc mặt tộc trưởng tốt hơn một chút, vậy còn tạm được.
Lão giả nhìn về phía Hoa Tư Thị, hòa ái dễ gần nói: "Hoa Tư Thị, về sau nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp nói ra, chúng ta có thể tự mình giải quyết, không cần đi phiền toái Thánh sứ.”
Hoa Tư Thị gật gật đầu nói: "Đa tạ tộc lão.”
Lão giả phân phó nói: "Đại Hoa, Thanh Thảo, Tiểu Thụ mau đỡ Hoa Tư Thị đi nghỉ ngơi, cẩn thận không được va chạm.”
Ba nữ tử lập tức tiến lên đỡ Hoa Tư Thị đi về phía sơn động.
Những người khác cũng nhao nhao tản ra, giữa hai bên còn đang nghị luận không ngớt, trong bộ lạc sắp có Thánh hiền xuất thế đó! Mọi người đều kích động hưng phấn không thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba năm sau Thạch Cơ và Cô Lương tới tiếp nhận công việc nấu cơm từ trong tay Bạch Cẩm.
Năm năm sau, tộc lão chết đi, tiếc nuối duy nhất trước khi chết chính là không thể nhìn thấy Thánh hiền xuất thế.
Mười năm sau, một tiếng khóc chấn động bộ lạc Hoa Tư.
Tất cả mọi người trong bộ lạc đều vây quanh sơn động chờ mong nhìn cửa động.
Bạch Cẩm, Thạch Cơ và Cô Lương đều đứng chờ đợi trước sơn động.
Một nữ tử chạy ra, có chút kinh hoảng kêu lên: "Thánh sứ, Thánh sứ..."
Bạch Cẩm tiến lên vài bước, quan tâm hỏi: "Thế nào rồi?”
Nữ tử thở hổn hển lo lắng nói: "Thánh sứ, đứa trẻ này rất kỳ lạ.”
Bạch Cẩm phân phó nói: "Thạch Cơ, ngươi đi ôm đứa nhỏ ra.”
Thạch Cơ gật gật đầu rồi đi vào trong huyệt động.
Một lát sau, Thạch Cơ ôm một đứa nhỏ đi ra. Đứa nhỏ này bộ dạng rất kỳ dị, thân người đuôi rắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc Thạch Cơ, đuôi rắn quấn quanh cánh tay Thạch Cơ, ánh mắt tò mò đánh giá nàng.
Bạch Cẩm nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Thạch Cơ.
Đứa nhỏ vừa đến trong ngực Bạch Cẩm thì lập tức cười khanh khách, tiếng cười vô cùng thanh thúy.
Hoa Tư Thị được hai nữ nhân nâng đỡ đi ra, thấy Bạch Cẩm ôm con mình, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, mười hai năm trời! Cuối cùng cũng sinh ra, may mắn có Thánh sứ ở đây chứ không đứa nhỏ này sinh ra dị tượng, cho dù có được sinh ra thì cũng không cách nào được tộc nhân tiếp nhận.
Hoa Tư Thị nói: "Làm phiền Thánh sứ ban cho một cái tên.”
Bạch Cẩm nhìn đứa bé trong ngực, cười nói: "Gọi Phục Hi đi! Nhân tộc Phục Hi Thị!"
Hoa Tư Thị cảm kích nói: "Đa tạ Thánh sứ ban tên.”
Đột nhiên trong Oa Hoàng Thiên dâng lên một cỗ khí tức phẫn nộ, Linh Châu Tử nằm sấp trên giường không dám nhúc nhích. Nương nương tức giận dọa chết Châu Tử rồi, chẳng lẽ là ta ăn vụng linh quả bị nương nương phát hiện? Hay là ta trộm cá trong Linh trì bị nương nương phát hiện?
Năm năm trôi qua, Tiểu Phục Hi đã trưởng thành thành tiểu tử choai choai, mỗi ngày du đãng ở trong bộ lạc tò mò quan sát chung quanh.
Sáng sớm hôm đó, Phục Hi vừa muốn từ trong huyệt động đi ra ngoài.
"Phục Hi à!" Hoa Tư Thị kêu một tiếng.
Phục Hi quay đầu nhìn về phía Hoa Tư Thị, nhu thuận kêu lên: "Mẫu thân!"
Hoa Tư Thị vươn tay nói: "Nào!”
Phục Hi bơi qua rồi đi tới trước mặt Hoa Tư Thị, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập ngây thơ.
Hoa Tư Thị đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phục Hi, cười nói: "Phục Hi, mẫu thân dẫn con đi gặp một người.”
Phục Hi tò mò hỏi: "Là ai ạ?”
"Đến nơi con sẽ biết."
Hoa Tư Thị nắm tay Phục Hi đi ra ngoài, tất cả tộc nhân hội tụ bên ngoài, xếp thành hai hàng hình thành một lối đi.
Hoa Tư Thị nắm tay Phục Hi đi ở giữa, tất cả tộc nhân đều chờ mong đưa mắt nhìn Phục Hi rời đi.
Phục Hi có chút bất an nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, các tộc nhân đều sao vậy?”
"Bọn hắn mong chờ sự trưởng thành của con."
"Sự trưởng thành của con?" Phục Hi nhỏ giọng nói thầm một tiếng.
Hoa Tư Thị dẫn theo Phục Hy đi xuyên qua rừng cây đi thẳng tới lôi trạch, trước mặt hiện ra một con đường vừa dài vừa hẹp.
Phục Hy ngạc nhiên nói: "Đây là lôi trạch." Hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Tư Thị, nói: "Nương, các tộc nhân đều nói không được đi qua nơi này."
"Đi thôi! Người mà ta muốn dẫn con đến gặp ở bên trong kia."
Hoa Tư Thị nắm lấy tay Phục Hy tiến vào con đường hẹp dài, ngay lập tức con đường xuyên qua liền trở nên rộng mở khoáng đạt, cây cối rợp bóng, điểu thú bôn tẩu, bên trong có một tòa cung điện kỳ dị tọa lạc, trước cung điện còn có ba bóng người đang đứng, một nam hai nữ.