Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Phục Hy Bái Sư

Chương 287: Phục Hy bái sư

Hoa Tư Thị nhanh chóng đưa Phục Hy đi lên phía trước, cung kính khom người bái lạy: "Hoa Tư Thị, bái kiến Thánh sứ."

Phục Hy cũng vội vàng cúi người kính cẩn, non nớt nói: "Phục Hy bái kiến Thánh sử." Mặc dù hắn không biết Thánh sử là cái gì nhưng cứ làm theo mẫu thân chắc không sai đâu.

Bỗng nhiên trong lòng Bạch Cẩm lóe lên một ý, nếu ghi chép sự kiện này lại, đợi sau này khi Phục Hy công đức viên mãn đủ sức tọa trấn Hỏa Vân Động sẽ đem cho hắn xem, như vậy hẳn là sẽ rất có sức khích lệ? Bỏ đi, vẫn là không nên tìm đường chết, không biết hắn có thấy khích lệ hay không, ta đoán chừng sẽ rất kích thích.

Bạch Cẩm khẽ mỉm cười: "Đứng lên đi!"

Hoa Tư Thị và Phục Hy đứng lên, Phục Hy hiếu kỳ lén đánh giá Bạch Cẩm, y phục hắn mặc trên người thật kỳ quái! Vậy mà lại không phải da thú.

Bạch Cẩm nhìn Phục Hy, ôn hoà hỏi: "Phục Hy, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy không?"

Phục Hy vô thức nhìn sang Hoa Tư Thị.

Hoa Tư Thị gật đầu nhìn Phục Hy đầy kỳ vọng.

Phục Hy quay đầu trở lại, hơi nghi hoặc mà hỏi: "Bái ngươi làm thầy? Ngươi có thể dạy ta cái gì? Có lợi hại bằng Hắc Báo thúc thúc trong bộ lạc chúng ta không? Hắc Báo thúc thúc đã từng săn được một con báo rất to, tộc trưởng là yêu thú, hắn rất là lợi hại."

Hoa Tư Thị vỗ vào người Phục Hy một cái, sau đó vội vàng nói: "Phục Hy, không được vô lễ, nhanh bái sư mau lên."

"Vâng." Phục Hy ngoan ngoãn lanh lợi đồng ý, cúi đầu nói: "Phục Hy bái kiến sư phụ!"

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Chắc chắn ta còn lợi hại hơn Hắc Báo thúc thúc trong bộ lạc của ngươi một chút xíu đó, bái ta làm thầy không thiệt cho ngươi đâu. Hiện tại cứ thu nhận ngươi làm đệ tử, gọi ta một tiếng sư phụ là được rồi."

"Vâng, sư phụ!" Trong lúc nhất thời, Phục Hy cũng chưa hiểu rốt cuộc sư phụ và lão sư có điểm gì khác nhau, thôi thì cứ ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Bạch Cẩm vừa nhấc tay, ngay lập tức Phục Hy đang từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, hai mắt hắn sáng bừng lên, lão sư thật là lợi hại!

Bạch Cẩm nhìn sang Hoa Tư Thị, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu dạy dỗ Phục Hy, sau này hắn sẽ ăn ở tại cung này của ta, cách năm ngày sẽ cho phép hắn trở về hai ngày, được không?"

Hoa Tư Thị lập tức đáp: "Toàn bộ đều do Thánh sứ làm chủ."

Sau khi Hoa Tư Thị ra về, Phục Hy có chút bất an ngồi khoanh chân trong một căn phòng nhỏ, Bạch Cẩm ngồi đối diện với hắn.

Phục Hy không nhịn được bèn hỏi: "Lão sư, người muốn dạy ta gì vậy? Có thể dạy ta học tiên pháp không?"

"Ngươi muốn học tiên pháp? Tại sao?"

Phục Hy ngay thẳng đáp: "Đương nhiên là vì ta muốn xua đuổi dã thú yêu ma để tộc nhân có được cuộc sống tốt đẹp rồi. Trong truyền thuyết, tiên nhân đều rất lợi hại, ta học được tiên pháp rồi thì dĩ nhiên có thể bảo vệ mẫu thân và tộc nhân của ta."

Bạch Cẩm lắc đầu đáp: "Tiên pháp chỉ có thể giúp ngươi bảo vệ được một bộ lạc, không thể giúp được toàn bộ Nhân tộc, ngươi còn muốn không?"

"Lão sư, người có tiên pháp nào có thể giúp rất nhiều người không?"

Bạch Cẩm gật đầu, cười nói: "Có! Nhưng mà cái đó không gọi là tiên pháp mà là học vấn, có thể giúp Nhân tộc thu hoạch thực vật phong phú, giúp Nhân tộc biết cái gọi là thân sơ luân thường, cũng giúp Nhân tộc đoàn kết một lòng, chiến thắng thiên tai nhưng lại không thể khiến Nhân tộc có được sức mạnh vĩ đại hay trường sinh bất tử, ngươi còn muốn nữa không?"

Phục Hy lập tức vui mừng kêu lên: "Chính là cái này." Hắn cúi đầu bái lại, kích động nói: "Xin lão sư hãy chỉ cho ta."

Bạch Cẩm cũng hơi ngạc nhiên với quyết định này của Phục Hy, mới có tí tuổi đã có thể giác ngộ được như vậy rồi sao? Tưởng rằng còn phải dẫn đường một phen, có điều thế này cũng tốt, đỡ phải phí lời, Bạch Cẩm bèn nói: "Ta sẽ dạy ngươi bài đầu tiên là quản lý."

Phục Hy mở to mắt nghe Bạch Cẩm giảng bài, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng ngộ tính rất tốt, mặc dù Bạch Câm giảng về quản lý có hơi lộn xộn nhưng Phục Hy cũng miễn cưỡng lĩnh ngộ được khoảng bảy tám phần.

...

Nửa năm sau, Phục Hy bơi về phía dòng sông cạnh bộ lạc.

Trên đường gặp được vài người thân thiết, bọn họ gọi to: "Phục Hy!"

"Phục Hy, sao hôm nay lại về đây?"

"Phục Hy, ban nãy ta bắt được một con dã lang, ngươi đến nhà ta lấy thịt đi."

Phục Hy đều lần lượt gật đầu đáp lễ, cuối cùng cũng tới bờ sông rồi.

Dưới cái nắng chói chang, một vào thiếu niên bơi thật nhanh, chơi đùa vui vẻ dưới dòng sông.

"Nhìn xem, là Phục Hy!"

Tất cả thanh niên đều trồi lên khỏi mặt nước, quay đầu nhìn sang bờ.

Một thiếu niên vừa cười ha ha vừa nói: "Phục Hy, xuống đây đi!"

"Đúng vậy! Tiểu Phục Hy, nước sông rất mát, Phục Hy mau mau xuống dưới này đi!"

"Xuống đây!"

Đám thanh niên dưới sông nhao nhao gọi.

Phục Hy lắc đầu đáp: "Ta không xuống đâu."

Một thanh niên cười ha ha nói: "Phục Hy, hình như hôm nay không phải ngày nghỉ của ngươi, sao lại chạy tới đây? Có phải bị sư phụ mắng rồi không?"

Những thiếu niên khác cũng được dịp cười ha ha.

"Sư phụ giao cho ta một việc, đó là ta phải bắt một ngàn con cá trong vòng một ngày."

Các thanh niên dưới sông bấy giờ bèn ngơ ngác nhìn nhau, một ngày một ngàn con cá? Sao có thể làm được? Cá rất là khó bắt nha.

Bình Luận (0)
Comment