Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Sáng Tạo Ra Lưới Đánh Bắt Cá

Chương 288: Sáng tạo ra lưới đánh bắt cá

Một thiếu niên dẫn đầu cắn răng nói: "Hổ Tử, ngươi quay về bộ lạc gọi người, chẳng phải chỉ là một ngàn con cá thôi sao? Chúng ta cùng nhau bắt giúp."

"Được!" Một thiếu niên khoẻ mạnh cường tráng bơi về phía bờ rồi nhảy phắt lên bờ, khoác qua loa y phục lên người rồi chạy về bộ lạc.

Một lát sau, tất cả người trong bộ lạc đều chạy tới, hô hào rồi cùng nhau nhảy tùm xuống sông, dòng sông lập tức nhốn nháo, cá dưới sông bất ngờ bị tác động bèn thi nhau nhảy lên khỏi mặt nước nhưng mà muốn bắt cá quả thực cũng rất khó.

Tộc trưởng đi tới cạnh chỗ Phục Hy, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì thế này? Thánh sứ muốn ăn cá sao?"

Phục Hy lắc đầu đáp: "Không phải, là thử thách lão sư giao cho ta, hắn muốn ta bắt được một ngàn con cá trước khi mặt trời lặn." Vẻ mặt Phục Hy đau khổ, tiếp tục nói: "Nhưng sao có thể chứ? Ở trong nước thì Nhân tộc đâu thể nhanh bằng cá được?"

Tộc trưởng vỗ vai Phục Hy, nói: "Nếu Thánh sứ đã yêu cầu như vậy tất sẽ có cách làm được, ta đi bắt cá giúp ngươi, ngươi cứ từ từ mà nghĩ."

"Ồ!" Phục Hy gật gật đầu.

Tộc trưởng nhảy lên giống như một con gấu chó, ‘ùm’ một tiếng đã chìm xuống lòng sông rộng lớn cách xa mấy chục thước, bọt nước bắn tung toé trắng xoá.

Phục Hy đi dạo dọc theo mặt sông, nhíu mày ngắm nhìn dòng sông sâu thẳm khổng lồ, phải làm thế nào mới nhanh chóng bắt đủ cá đây?

Thời gian cứ trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc đã vào buổi trưa nhưng mà mới thu hoạch được rất ít. Dòng sông vừa to, nước lại chảy xiết, tay không bắt cá vô cùng khó khăn, kể cả là thợ săn có tay nghề điêu luyện cũng không thể bì được tốc độ nhanh nhạy của mấy con cá.

Phục Hy cứ đi như thế, vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, đập vào mắt hắn là một cái mạng nhện to tổ chảng ở giữa hai gốc đại thụ, một đàn bướm từ trong rừng bay ra, toàn bộ bọn chúng đều bị vướng vào mạng nhện. Ngay lập tức, một con nhện to chui ra một phát ăn sạch lũ bướm.

Ánh mắt Phục Hi càng ngày càng sáng, hưng phấn kêu lên: "Ta nghĩ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi!”

Phục Hi lập tức triệu tập tộc nhân, tập hợp lực lượng toàn tộc dùng dây leo dệt thành một cái lưới mây lớn vặn vẹo, ở dưới lưới đặt một tảng đá, một đám người xuống sông kéo lưới đi lại.

Rầm rầm! Con cá lớn trong lưới hung mãnh quẫy đạp, chỉ mới đi được một đoạn đã không kéo được nữa.

Tộc trưởng hưng phấn kêu lên: "Kéo lưới!”

“Kéo!”

"Kéo!"

Đại hán kéo lưới hô khẩu hiệu rồi dùng sức nâng lưới lên, trong lưới lớn là một đống cá to nhảy lên, lớp vảy dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh bạch quang.

Tất cả tộc nhân trên bờ đều bị một màn bội thu này chấn động. Nhiều quá, thật sự rất nhiều cá đó!

Sau đó tiếng hoan hô chấn thiên vang lên, thậm chí còn có người nhào vào trong lưới, ôm cá hôn, phát tiết tâm tình mừng như điên của mình.Có cái lưới lớn này rồi thì sau này không còn lo không có thức ăn nữa, không hề nguy hiểm mà vẫn dễ dàng thu hoạch thức ăn, không còn sợ đói bụng nữa.

Hoa Tư Thị đứng ở bờ khẽ nở nụ cười, hốc mắt ướt át. Thánh sứ, cám ơn ngài!

Phục Hi cũng lộ ra tươi cười, lồng ngực kích động phập phồng. Chắc đây chính là cái học vấn mà lão sư nói sẽ hữu ích cho toàn Nhân tộc!

Trên bầu trời có hai đạo kim quang mờ ảo chiếu xuống, một đạo tĩnh lặng rơi vào trong cơ thể Phục Hi, còn một đạo rơi lên trên tấm lưới lớn. Trên tấm lưới hiện lên một đạo huyền hoàng sắc mà phàm nhân không thể nhìn thấy được biến thành một kiện Công Đức Thần Khí cho Nhân tộc, cứng cỏi không thể phá hủy.

Chạng vạng, Phục Hi dẫn tộc nhân khiêng lưới lớn nặng trịch đi tới trước lôi trạch, hưng phấn hét lớn: "Lão sư, ta bắt được cá rồi, bắt được rất nhiều cá.”

Những tộc khác tất cả đều kính sợ nhìn lôi trạch, Thánh sứ vĩ đại ở trong này.

Cô Lương từ trong thông đạo phiêu nhiên đi ra, tay câu mấy con cá lớn tươi từ trong lưới bay ra, bay tới bên cạnh Cô Lương.

Cô Lương giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Phục Hi thật tuyệt vời, trở về đi!”

Phục Hi quay đầu nhìn về phía Hoa Tư Thị, không nỡ nói: "Mẫu thân, con phải đi rồi.”

Hoa Tư Thị vui mừng nói: "Mau đi đi! Nhớ phải nghe lời lão sư.”

“Vâng!” Phục Hi kiên định gật gật đầu rồi nhanh chóng bơi vào trong thông đạo hẹp dài, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng.

Hai người một lớn một nhỏ biến mất ở trong thông đạo, lúc này Hoa Tư Thị và Nhân tộc mới nâng tấm lưới nặng trịch rời đi, vẫn đang không ngừng kích động nghị luận sôi nổi.

...

Bên trong Điểu Sào tại lôi trạch, bốn người ngồi vây quanh bàn, các món ăn đều làm từ cá.

Phục Hi hưng phấn nói: "Lão sư, hôm nay ta nhìn thấy nhện kết lưới nên liền lóe lên ý tưởng bảo tộc nhân dệt ra một tấm lưới lớn, sau đó bắt được rất nhiều rất nhiều cá, về sau tộc nhân của ta sẽ không thiếu cá ăn nữa.”

Bạch Cẩm cười nói: "Ta đều biết hết rồi, chỉ là ăn no còn chưa đủ, Nhân tộc còn cần lực lượng để bảo vệ chính mình. Lát nữa ta sẽ truyền cho ngươi một ngàn pháp quyết tu luyện, ngươi có thể lựa chọn để truyền cho tộc nhân của ngươi. Đây chính là lực lượng mà sau này các ngươi sẽ dùng để bảo vệ chính mình.”

Phục Hi cao hứng kêu lên: "Vâng! Tạ ơn lão sư.”

Bình Luận (0)
Comment