Một năm sau, Phục Hi tìm Bạch Cẩm hỏi: "Sư phụ, y phục của các người làm như thế nào vậy? Con cũng muốn tộc nhân của con mặc quần áo đẹp và nhẹ nhàng như vậy.”
Làm quần áo? Đây không phải là chuyện của Luy Tổ sao? Mặc kệ, Luy Tổ có quan trọng bằng đồ đệ ngoan Phục Hi sao?
Bạch Cẩm đưa tay xoa xoa đầu Phục Hi, cười nói: "Đi tìm Cô Lương.”
"Ồ!"
Phục Hi tìm thấy Cô Lương đang trồng nấm ở lôi trạch, sau đó hỏi cùng một vấn đề.
Cô Lương sờ cằm, nghiêm túc nói: "Tu sĩ chúng ta có thể lấy vân hà làm y phục, có thể lấy thanh phong làm y phục, có thể hóa kim thạch thành y phục, cũng có thể ngưng thủy lộ thành y phục, thế nhưng loại phương pháp này Nhân tộc các ngươi không làm được. Ta nhớ một ít y phục pháp y hạ cấp là dùng Thiên Tàm Ti luyện chế mà thành, Thiên Tàm Ti có thể làm y phục.”
Không lâu sau, được Cô Lương chỉ điểm, Phục Hi chế tác ra bộ y phục tơ lụa đầu tiên cho Nhân tộc, được thiên địa giáng công đức.
"Lão sư, dùng cây cối để dựng phòng ốc đến mùa đông quá lạnh, gió lùa vù vù, cung điện của người luyện chế như thế nào ạ?"
“Đến đây chơi bùn với vi sư!”
"Lão sư, tộc nhân của ta ăn đồ ăn rất khó ăn."
"Nào, vi sư dạy ngươi phương pháp chế biến gia vị, ba phần mặn mười phần cay.”
"Lão sư, tộc nhân của ta không có dụng cụ dùng để ăn."
“Đi, vi sư dẫn ngươi đi đốt lửa chơi!”
"Lão sư, ta muốn làm tộc trưởng."
Bạch Cẩm nhìn thanh niên cung kính trước mặt, trong lòng dâng lên một trận cảm khái, không dễ dàng nha! Cuối cùng cũng nuôi lớn rồi.
Bạch Cẩm chậm rãi nói: "Phục Hi, sau khi làm tộc trưởng thì trách nhiệm của ngươi sẽ càng lớn, không nên bị một bộ lạc nhỏ che mắt, chí hướng của ngươi hẳn là ở cả Nhân tộc, ngươi phải tạo phúc cho tất cả mọi người.”
Phục Hi kiên định gật đầu nói: "Vâng! Con hiểu rồi." Sau đó hắn ra khỏi lôi trạch.
Thạch Cơ và Cô Lương đi tới bên cạnh Bạch Cẩm.
Thạch Cơ cảm khái nói: "Năm đó chỉ là một đứa nhóc, trong nháy mắt đã lớn như vậy.”
Cô Lương hỏi: "Sư huynh, không phải chúng ta nên đi trợ giúp Phục Hi một chút sao?”
Bạch Cẩm lười biếng nói: "Không vội, chờ ta ngủ một giấc rồi nói sau." Sau đó xoay người đi về phía Điểu Sào.
Cô Lương dậm chân một cái, kêu lên: "Sư huynh, nhỡ đâu Phục Hi gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu có đại năng tính kế đến trên đầu Phục Hi thì làm sao bây giờ?”
Thanh âm lười biếng của Bạch Cẩm truyền đến: "Yên tâm đi! Phục Hi tuyệt đối là Nhân Hoàng an toàn nhất. ”
Sau khi Phục Hi trở thành tộc trưởng bộ lạc Hoa Tư đã nhanh chóng mở rộng bộ lạc, thu phục bộ lạc chung quanh, hao phí một trăm năm để thống nhất Nhân tộc, định đô ở Trần Địa. Trong thời gian đó, hắn cải cách hôn nhân, chấm dứt trạng thái quần hôn, phân phối dòng họ, dưới sự đề bạt của Bạch Cẩm đã sáng tạo ra văn tự của riêng Nhân tộc, nuôi nhốt súc vật, định ra loại tiền tệ ngoài tròn trong vuông của Nhân tộc. Nhân tộc đại nhất thống tràn ngập sinh cơ, khí vận Nhân tộc bao phủ khắp hồng hoang đại lục.
...
Phục Hi già nua đi theo Bạch Cẩm đến Trần Đô, nội đô vô cùng náo nhiệt, tất cả Nhân tộc đi ngang qua đều cung kính khom lưng làm lễ với Phục Hi, dùng ánh mắt sùng kính nhìn theo Phục Hi.
Bạch Cẩm cười nói: "Lúc trước khi ngươi đến trước mặt ta học tập đã rất nghịch ngợm! Hiện tại đã trở thành Cộng Chủ của Nhân tộc, dẫn dắt Nhân tộc phát triển.”
Phục Hi nhịn xuống không lộ ra một tia ý cười, trong mắt mang theo vẻ nhớ nhung, cảm thán nói: "Đúng vậy! Lão sư vẫn như cũ nhưng ta đã già.”
Bạch Cẩm nhìn Phục Hi: "Lúc trước ta hỏi ngươi, là cùng ta học phương pháp tu luyện hay là Trị Thế chi pháp của ta. Ngươi đã lựa chọn cái sau, hiện tại có hối hận không?”
Phục Hi lắc đầu nói: "Không hối hận! Cảm ơn lão sư đã dạy bảo trong những năm qua.”
"Đều do chính ngươi lĩnh ngộ ra."
Phục Hi lộ ra một tia tươi cười, sau đó hỏi: "Lão sư, chờ ta chết rồi, có phải người sẽ đi hay không?”
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Không sai!”
"Ta hy vọng lão sư có thể chôn cất ta ở lôi trạch, đó là sự khởi đầu và cũng là nơi hạnh phúc nhất của ta, ta hy vọng có thể ngủ say ở đó."
Bạch Cẩm cười nói: "Đến lúc đó nói sau đi!" Hắn quay đầu nhìn bốn phía, từng bách tính ở Nhân tộc đang dùng đồng tiền tính tiền, Lạc Bảo Kim Tiền càng thêm nặng.
Trong mắt Phục Hi toát ra một tia sầu lo, Nhân tộc càng trở nên cường đại thì Phục Hi lại càng có thể cảm nhận được sự hung hiểm của hồng hoang, Nhân tộc còn rất nhỏ yếu, vẫn phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều khó khăn nhưng hắn đã không còn bao nhiêu thời gian để chiếu cố Nhân tộc, lão sư cũng phải đi.
Mấy năm sau, Phục Hi già nua đi ra khỏi Trần Đô, mấy trăm tu sĩ Nhân tộc ẩn núp trái phải Phục Hi, trung thành hộ vệ hắn đi về phía trước.
Lần này đi mất ba năm, Phục Hi đi khắp tứ phương, nhìn Nhật Nguyệt kinh thiên, đấu chuyển tinh di, trải nghiệm hạ qua đông tới, bốn mùa luân hồi.
Ngày đêm xen kẽ, hoa nở hoa tàn, sinh lão bệnh tử, nơi nào cũng có dấu chân của hắn.
Cuối cùng Phục Hi ngồi xếp bằng bên trong Hoàng Hà, trên trời dưới đất mấy trăm tu sĩ bao quanh, không dám lười biếng.