Một ngày, trăm ngày, nửa năm trôi qua, Phục Hy ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nếu không phải Bạch Cẩm vẫn dùng linh khí để nuôi dưỡng thân thể hắn thì hắn không ăn không uống như vậy đã sớm chống đỡ không nổi.
Từng tia đạo vận từ trên người Phục Hy khuếch tán ra, toàn bộ Hoàng Hà sôi trào mãnh liệt.
Bạch Cẩm đứng trên một đóa mây, trong lòng dâng lên cảm khái, không hổ là Phục Hy đại thần nha! Với thân thể phàm nhân lại có thể lâm vào trong Ngộ Đạo, lĩnh hội pháp tắc thiên địa, lợi hại! Bần đạo tự thẹn không bằng.
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên đám mây, nhắm mắt lại tiến vào thế giới trong mộng, trực tiếp tiến vào trong Oa Hoàng Cung, bái lạy cung kính nói: "Đệ tử bái kiến nương nương!”
Trong mắt thạch tượng hiện lên một chút thần thái, chậm rãi cúi đầu nhìn Bạch Cẩm nói: "Chuyện gì?”
Bạch Cẩm cung kính nói: "Khởi bẩm nương nương, Phục Hy sư thúc lâm vào trong Ngộ Đạo nhưng với thân thể phàm nhân của sư thúc bây giờ, muốn Ngộ Đạo thành công có thể nói là ngàn khó vạn khó, kính xin nương nương ra tay trợ giúp.”
“Ngươi cứ trở về đi, đã có người đi tới tương trợ rồi." Thạch tượng lại một lần nữa khôi phục lại sự tĩnh lặng, thần thái biến mất.
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, trong đầu hiện lên nghi hoặc, đã có người tới trợ giúp? Sẽ là ai đây? Thanh Loan hay là Thải Phượng?
Ở trên đám mây, Bạch Cẩm mở mắt ra rồi chăm chú nhìn xuống phía dưới.
Một đạo thân ảnh mặc hắc y, vô thanh vô tức hiện lên bên cạnh Bạch Cẩm.
Cả người Bạch Cẩm căng thẳng, vội vàng đứng dậy bái lạy nói: "Bái kiến sư thúc!”
Người bên cạnh chính là Bắc Hải chi chủ Côn Bằng Yêu Sư.
Trong lòng Bạch Cẩm có suy đoán, người đến hỗ trợ vậy mà lại là Côn Bằng Yêu Sư, nghĩ tới rất nhiều người nhưng đúng là không có nghĩ tới hắn.
“Đứng lên đi!”
"Đa tạ sư thúc."
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, đứng ở bên cạnh, thăm dò hỏi: "Vì sao sư thúc lại tới đậy?”
Côn Bằng Yêu Sư chắp hai tay đứng trên đỉnh mây nhìn bóng dáng phía dưới, khẽ cười nói: "Đến trả lại nhân quả! Ngày xưa hắn giúp ta, hôm nay ta tới giúp hắn.”
Hắn đưa tay hướng phía dưới một chút, Hoàng Hà sôi trào mãnh liệt nhất thời liền khôi phục bình tĩnh, mặt sông tách ra hai bên lộ ra một thủy đạo sâu thẳm, một con Bạch Long Quy từ đáy sông chậm rãi đi ra.
“Yêu ma phương nào dám phạm Cộng Chủ của Nhân tộc ta?!”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng cỗ khí tức sát phạt tràn ngập khóa chặt Huyền Quy, mấy trăm tu sĩ hiện lên bao quanh Phục Hy.
Huyền Quy nhất thời dừng bước, mở miệng buồn bực nói: "Ta là thần sông Hoàng Hà, nghe nói Cộng Chủ của Nhân tộc ở đây, đặc biệt tới dâng lên hai kiện bảo vật.”
Phục Hy mở mắt ra, nói: "Để nó vào! ”
Lúc này tu sĩ Nhân tộc mới nhường ra một lối đi, cảnh giác nhìn Huyền Quy chầm chậm tiến về phía Phục Hy, tùy thời chuẩn bị giết.
Huyền Quy đi tới trước mặt Phục Hy, cúi đầu rồng lộ ra hai bức đồ trên lưng, hai bức đồ bay về phía Phục Hy rồi lơ lửng trước mặt hắn.
Phục Hy theo bản năng thốt lên: "Hà Đồ Lạc Thư!" Nhất thời sửng sốt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, sao ta lại biết cái tên này?
Phục Hy tiếp nhận Hà Đồ Lạc Thư trong tay rồi trải ra trước mặt quan sát, mặc dù Lạc Thư là tên sách nhưng cũng là đồ họa, bản đồ Lạc Thư biểu hiện chính là sự biến hóa của thiên địa, bản đồ Hà Đồ hiển thị sự sắp xếp số lượng tinh hà.
Vạn vật hữu khí tức là hữu hình, hữu hình tức là có chất, có chất tức là có hạn, có hạn tức có tượng, Hà Đồ Lạc Thư tương hợp hòa vào một thể có thể xây dựng một vũ trụ, thời không hợp nhất, vạn vật sinh ra sự diễn hóa vận hành.
Phục Hy nhìn hai bức đồ đến nhập thần. Một năm trôi qua, năm năm trôi qua, mười năm trôi qua, một đạo Bát Quái đồ khổng lồ lấy Phục Hy làm trung tâm triển khai, Bát Quái xoay tròn bao phủ vạn dặm thiên địa. Càn, khôn, khảm, ly, chấn, cấn, tốn, đoài, Bát Quái tương sinh miên man không dứt, diễn giải thiên địa chí lý.
Mấy trăm tu sĩ Nhân tộc đều khiếp sợ, sau sự khiếp sợ là mừng như điên, Nhân Hoàng có thể tu luyện rồi.
Trên mây, Côn Bằng lộ ra một chút tươi cười, cúi đầu nhìn thân ảnh già nua kia, thấp giọng nói: "Phục Hy, ta không nợ ngươi nữa rồi." Sau đó, thân ảnh hắn vô thanh vô tức biến mất.
Một lúc lâu sau Bát Quái tản đi, Phục Hy tay cầm Hà Đồ Lạc Thư từ bên bờ sông đứng dậy, mừng rỡ nói: "Chúng ta trở về đi!”
Mọi tu sĩ Nhân tộc hộ vệ Nhân Hoàng trở về, đi tới Trần Đô.
Sau khi trở về Trần Đô, Phục Hy lập tức bắt tay vào biên soạn phương pháp tính toán Bát Quái, trợ giúp Nhân tộc tránh né thiên tai nhân hại.
Sau khi truyền Bát Quái xuống, Phục Hy đi tới Điểu Sào bên ngoài Trần Đô, tìm Bạch Cẩm hỏi: "Lão sư, sau khi con chết thì Nhân tộc nên làm như thế nào?”
Bạch Cẩm bấm ngón tay tính toán một chút, cười nói: "Phía nam có một bộ lạc lấy họ khương làm họ chung, trong bộ lạc có một thiếu niên tên là Liệt Sơn Thị, có thể thay thế vị trí của ngươi.”
Phục Hy mừng rỡ đáp: "Đa tạ lão sư." Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bạch Cẩm mở miệng nói: "Sư huynh, ngươi dự định dạy Liệt Sơn Thị này như thế nào?”
Huyền Đô đại pháp sư từ trong Điểu Sào đi ra, nói: "Người của ta am hiểu luyện đan, ta có thể truyền thụ hắn luyện dược pháp môn, tạo phúc cho Nhân tộc.”