"Sư huynh, dạy Nhân Hoàng phải lấy dẫn đạo làm chủ, không thể trực tiếp dạy tất cả mọi chuyện, ngươi có thể dẫn dắt hắn tìm kiếm đường tắt để luyện dược nhưng không thể trực tiếp dạy hắn luyện dược, nếu không cuối cùng công đức của Nhân Hoàng không thể viên mãn, không có cách nào trấn áp số mệnh của Nhân tộc."
Huyền Đô như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm!”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Đây không tính là chỉ điểm gì, chỉ là một chút kinh nghiệm thôi.”
"Nhưng kinh nghiệm này rất quan trọng đối với ta.”
Phục Hy phái người đưa Liệt Sơn Thị đến Trần Đô, dốc lòng dạy dỗ. Năm năm sau, vào lúc Phục Hy đang xử lý việc đã ngất xỉu không dậy nổi.
Cả Trần Đô trong nháy mắt đại loạn, tu sĩ Nhân tộc canh giữ hoàng cung, dùng hết tiên thuật thần pháp cũng không cách nào khiến Phục Hy thanh tỉnh lại, ai cũng biết thọ nguyên của Nhân Hoàng đã hết, Nhân tộc khóc vang cả một vùng.
Bầu trời bỗng có tử khí cuồn cuộn, thân ảnh Huyền Đô đại pháp sư từ trong tử khí hiện lên.
Thân hình già nua của Phục Hy từ trong hoàng cung chậm rãi bay ra, lơ lửng bên ngoài Trần Đô.
Đông đảo tu sĩ Nhân tộc cũng tất cả đều bay ra, trung thành che chở ở hai bên trái phải Phục Hy, cảnh giác nhìn Huyền Đô, trong lúc nhất thời do dự không biết có nên động thủ hay không.
Mí mắt Phục Hy khẽ rung một chút rồi chậm rãi mở mắt, mê mang nhìn bốn phía.
Huyền Đô đại pháp sư cười nói: "Nhân Hoàng đến tiếp dụ chỉ của Thái Thượng giáo chủ!”
Phục Hy hoảng hốt một chút, vội vàng đứng lên, quỳ lạy trên đám mây.
Những tu sĩ khác trong tộc cũng cúi bái theo.
Huyền Đô mở miệng niệm: "Thái Thượng vô cực Hỗn Nguyên giáo chủ Đạo Đức Thiên Tôn sắc nói: Phục Hy chính là Tiên Thiên đại thần, tu đức luyện đạo vô số kỷ nguyên, bởi vì vô cớ cuốn vào cuộc chiến Vu Yêu mà bỏ mình đạo tiêu, may mắn được Nữ Oa nương nương che chở, nay giáng thế vi nhân, tạo phúc cho Nhân tộc, đức hạnh viên mãn, công đức vô lượng. Nay phụng Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn sắc mệnh phong làm Thiên Hoàng Nhân tộc, đạo hiệu là Tích Khai Thiên Hạo Hoàng Thượng Đế, hướng Hỏa Vân Động tu hành, không nhiễm nhân quả, coi như vạn kiếp bất diệt! Khâm thử!”
Phục Hy cung kính hành lễ nói: "Đa tạ Thái Thượng giáo chủ, Phục Hy lĩnh pháp chỉ!"
Bầu trời cuồn cuộn chuyển sang sắc huyền hoàng, một đóa Công Đức Kim Vân to lớn rơi xuống rồi phân đôi trên không trung, bảy phần tiến vào trong cơ thể của Phục Hy, ba phần còn lại bay ra ngoài thành tiến vào trong cơ thể của Bạch Cẩm trên núi.
Công đức của Nhân Hoàng dẫn động trong cơ thể của Phục Hy vì những công lao mà hắn đã đóng góp được cho Nhân tộc trong nhiều năm qua. Vù! Một thiên âm thiêng liêng vang lên, một đạo Công Đức Kim Luân hiện lên phía sau Phục Hy chiếu sáng Trần Đô của Nhân tộc.
Tất cả Nhân tộc trong bộ lạc đều cảm nhận được điều gì đó, hướng về Trần Đô hành lễ, mơ hồ cảm ứng được thân ảnh của một vị thần thánh vĩ đại vô cùng cao quý.
Khí vận tán loạn của Nhân tộc sôi trào rồi ngưng kết lại.
"Grao!" Khí vận hóa thành một đầu Kim Sắc Thần Long, thân hình nó trải dài vạn dặm trên bầu trời hồng hoang, nhìn thoáng qua cũng khó có thể nhìn thấy bộ dáng của nó.
Đầu của Thần Long trên bầu trời Trần Đô dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Phục Hy.
Phục Hy nhẹ bay lên đứng trên Long đầu, một số Thánh hiền có công lớn với Nhân tộc cũng đều được bay lên thân của Thần Long.
Thanh âm to lớn của Phục Hy vang vọng trong thiên địa: "Phục Hy ta một đời làm người, suốt đời làm người, từ hôm nay ta là Thiên Hoàng Nhân tộc, trấn áp khí vận Nhân tộc ở Hỏa Vân Động, không phải vô lượng kiếp sẽ không ra."
Âm thanh cuồn cuộn vang vọng trên bầu trời các bộ lạc của Nhân tộc, tất cả Nhân tộc đều quỳ xuống bái lạy, nhất thời trong lòng buồn vui lẫn lộn, mang theo tiếng khóc hét lớn: "Cung tiễn Thiên Hoàng bệ hạ!"
...
"Grao!" Khí Vận Thần Long ngân dài một tiếng rồi bay thẳng vào trong tử vân, cảnh tượng này được hậu nhân truyền xứng, gọi là Ngự Long thăng thiên.
Bên ngoài Trần Đô, Bạch Cẩm cúi đầu thở dài một hơi thật sâu, cung tiễn Thiên Hoàng Nhân tộc bệ hạ, từ đây nhân quả sư đồ đoạn tuyệt.
Bầu không khí bi thương lưu chuyển nơi Trần Đô, toàn bộ Nhân tộc đều bị cảm nhiễm, đắm chìm trong không khí bi thương vì mất đi Nhân Chủ.
Khí Vận Thần Long xuyên thẳng qua mấy tầng mây đi đến Hỏa Vân Động, Động Thiên Phúc Địa bên Tam giới.
Grao! Khí Vận Thần Long dài vạn dặm trực tiếp chui vào bên trong Hỏa Vân Động rồi biến mất tăm, Thiên Hoàng Phục Hy và rất nhiều Đại hiền của Nhân tộc đều đứng phía trước cửa hang.
Hai đại hán mặc da thú đi ra, trịnh trọng chắp tay hành lễ, mừng rỡ nói: "Toại Nhân Thị/ Hữu Sào Thị tham kiến Thiên Hoàng bệ hạ!"
Phục Hy tiến lên đỡ hai người đứng dậy, cười ha hả nói: "Các ngươi đều là Đại hiền của Nhân tộc ta, người hành lễ nên là ta mới đúng!"
"Không dám, mời bệ hạ vào trong!"
Một đám người cười cười nói nói đi vào bên trong Hỏa Vân Động.
…
Bắc Minh tĩnh mịch, từng vòng xoáy được hình thành trên mặt biển, phía dưới vòng xoáy là cự thú khổng lồ của Bắc Hải đang hút vào vô lượng nước biển, im lặng yên tĩnh, giống như một di khí chi địa của thế giới.