"Chiếp!" Một tiếng hót thanh thúy vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của Bắc Minh, một dải lụa màu bay ngang qua bầu trời u tối, một đầu Thải Phượng mỹ lệ xẹt qua thiên không tạo thàn một đạo cực quang.
Bên trong Bắc Minh Hải hiện lên từng đôi mắt thật to, Thải Phượng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tràn đầy khủng bố.
Ầm ầm!
Phần trung tâm của Bắc Minh Hải nhô ra phía trên, một côn đầu cực lớn nhô lên, nước biển vô biên trút xuống ào ào như thác.
Trên thân Thải Phượng lóe lên tia sáng rồi hóa thành hình người, hướng phía dưới chắp tay hành lễ nói: "Thải Phượng ở Oa Hoàng Cung bái kiến Yêu Sư."
Âm thanh to lớn của Côn Bằng vang vọng giữa Bắc Minh Hải: "Nữ Oa nương nương bảo ngươi tới đây làm gì?"
Thải Phượng đứng lên, nói: "Nương nương nói, đa tạ Yêu Sư đã tặng Hà Đồ Lạc Thư giúp Thiên Hoàng thành đạo."
"Không cần cảm tạ, đây là ta nợ Phục Hy đạo hữu, lấy Lạc Thư Hà Đồ trả lại nhân quả khi xưa."
"Nương nương bảo ta mang vật này trả lại cho người." Thải Phượng phất tay ra, không gian nổi lên một tầng gợn sóng, một quả Linh Cầu hiện lên, mặt ngoài của Linh Cầu bị bao phủ bởi một tầng Tạo Hóa Thần lực không thể nhìn rõ.
Tạo Hóa Thần Lực biến mất, một con đại bàng xinh xắn bay ra tỏa ra một chút linh quang.
Ầm! Côn đầu to lớn biến mất trong nháy mắt, Côn Bằng Yêu Sư khoác một thân hắc y đứng trên Bắc Minh Hải nhìn con đại bàng nhỏ kia bằng ánh mắt khó tin, đây là Chân Linh bị Chiêu Yêu Phiên thu lại.
Trong cuộc chiến Vu Yêu, Côn Bằng vừa chạy thoát khỏi chiến trường liền đi đến Yêu Đình nhưng lật tung cả đáy trời lên cũng không tìm được Chiêu Yêu Phiêu. Sau trận chiến mới biết Chiêu Yêu Phiêu đã rơi vào tay của Nữ Oa nương nương, vốn đã không còn hy vọng có thể đoạt lại Chân Linh, cắt đứt con đường đại đạo, vậy mà bây giờ Nữ Oa nương nương lại trả Chân Linh cho hắn.
Côn Bằng Yêu Sư run rẩy đưa tay ra, con đại bằng nhỏ kia từ trên bầu trời bay vụt xuống, trong phút chốc đã tiến vào cơ thể của Côn Bằng. Ầm! Chân Linh viên mãn, Côn Bằng khó có thể khống chế khí tức của chính mình, khí thế cường đại tức khắc bao phủ thiên địa.
Toàn bộ U Minh Bắc Hải đều chấn động. Đùng đùng đùng! Từng cột nước cực đại phóng thẳng lên trời, hàng ngàn hàng vạn Cự thú của Bắc Hải hiện lên phát ra âm thanh gầm rú kích động hiên ngang, phun ra cột nước cuồn cuộn trên bầu trời.
Thải Phượng nở nụ cười, trên người lóe lên tia sáng rồi hóa thành Phượng Hoàng với đôi cánh đầy màu sắc, nhẹ nhàng bay ra thiên ngoại.
Côn Bằng kiềm chế lại kích động lại trong lòng, nhìn về phía bầu trời rồi trịnh trọng chắp tay hành lễ đa tạ Nữ Oa nương nương, sau đó thân ảnh dần chìm vào trong Bắc Minh Hải.
…
Sau khi Bạch Cẩm trở lại Đông Hải liền đi tới Bích Du Cung phục mệnh, đã nhiều năm không gặp, nghĩ tới lại thấy hoảng sợ.
Trong Bích Du Cung, Thông Thiên ngồi trên chủ vị, phía dưới bậc thềm, Bạch Cẩm lười biếng ngồi dựa vào đùi: "Sư phụ, trong khoảng thời gian ta rời đi, người vẫn tốt chứ?"
"Không có ngươi làm phiền, đương nhiên là tốt rồi."
"Người không có thu nhận thêm đồ đệ?"
Thông Thiên hơi khựng lại, tức giận nói: "Không có! Vi sư đã đáp ứng ngươi về sau sẽ không thu nhận đồ đệ thì tất nhiên sẽ không thu, lời của Thánh Nhân tựa như thiên ý."
Bạch Cẩm thở ra một hơi nói: "Vậy thì tốt."
Ánh mắt Thông Thiên thoáng chột dạ. Hắn chột dạ cái gì chứ? Đa Bảo hắn thu nhận đồ đệ thì liên quan gì đến Thông Thiên ta? Sau đó hắn lập tức uy nghiêm đứng lên, nói sang chuyện khác với vẻ vui mừng: "Bạch Cẩm, chuyện chỉ dẫn Phục Hy, ngươi đã làm rất tốt."
Bạch Cẩm khiêm tốn nói: "Cũng do sư phụ dạy bảo tốt, ta cũng chỉ tiếp thu được chút nền tảng, thực sự không tính là gì so với người, việc Phục Hy trở thành Thiên Hoàng vốn đã do Thánh Nhân định đoạt, đệ tử không dám tranh công."
Thông Thiên cười ha hả nói: "Hiếm khi thấy ngươi còn biết khiêm tốn nhưng công lao của ngươi thì chính là của ngươi, không cần khiêm tốn, dù cho Thánh Nhân có sở định, nếu công đức Phục Hy chưa đầy thì cũng vô dụng, ngươi đã chỉ dạy rất tốt. Nói với vi sư một chút, lúc ngươi dạy đệ tử có điều gì tâm đắc? Sư đồ chúng ta ngồi thảo luận một phen, thời đại thay đổi, người trẻ tuổi các ngươi suy nghĩ như thế nào ta cũng không rõ lắm, vì vậy tốt hơn là nên học tập một chút."
Ách… Bạch Cẩm do dự một chút, nói: "Người là sư phụ lại đi học tập từ đệ tử của mình thì không tốt lắm đâu."
"Không có cái gì không tốt, vi sư cũng biết lúc mình dạy đệ tử có nhiều chỗ bất ổn, học hỏi lẫn nhau mới có thể tiến bộ."
Bạch Cẩm nhìn thấy nụ cười chân thành của sư phụ, trong lòng cũng dâng lên một cỗ xúc động, sư tôn thật ham học hỏi! Lúc này mới nói: "Sư phụ nói rất đúng. Không phải ta đang khoác lác nhưng nếu nói về việc dạy dỗ đệ tử, có thể người không dạy tốt bằng ta."
Nụ cười trên mặt Thông Thiên cứng đờ, có chút miễn cưỡng.
Hắn làm Nhân Hoàng chi sư ở bên ngoài mấy trăm năm, được Nhân tộc tôn kính, vừa trở về đã buông thả bản thân, đắc ý vênh váo nói: "Sư phụ, người có biết cái gọi là hứng thú thụ nghiệp không? Người có biết cái gọi là học tập kết hợp với thực tiễn không? Người có hiểu cái gọi là lấy dạy học làm mục tiêu không? Nếu người không hiểu thì ta sẽ dạy người…"