Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Quyết Định Của Ngao Hán

Chương 298: Quyết định của Ngao Hán

Ngao Hán ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nói: "Phụ vương, ta thấy đây chính một thời cơ tốt để Long tộc ta có cơ hội tiến lên đài cao, không khó để Long tộc chúng ta có thể đánh bại được Nhân tộc, đánh bại con Ma Điểu quái dị này ... "

Thoáng chốc, thân ảnh của Lão Long Vương đã xuất hiện ở trước mặt Ngao Hán, tay vung lên tát một cái. Bốp! Ngao Hán lập tức bay văng ra, 'rầm' một tiếng nện lên vách rồi trượt dần xuống. Phụt! Ngao Hán phun ra một ngụm máu tươi.

Ngao Quảng sửng sốt, vội vàng chạy tới đỡ Ngao Hán dậy, sau đó quay đầu bất mãn kêu lên: "Phụ vương, người..."

Lão Long Vương lạnh giọng nói: "Tồn vong của một tộc là đại sự, đó là thứ mà ngươi có thể tự ý cắt đứt hay sao? Người đâu, đè hắn xuống cho ta."

Từ bên ngoài, hai Long giác nam tử bước vào.

Ngao Hán bỗng hất văng tay của Ngao Quảng ra, đứng lên lạnh giọng nói: "Phụ vương, Long tộc ta chính là người đứng đầu của Lân giáp, đã từng tung hoành ngang dọc khắp hồng hoang, các ngươi đã sớm quên đi vinh quang của Long tộc ta."

Lão Long Vương thở gấp, cả giận nói: "Nhốt hắn lại cho ta, không có mệnh lệnh của ta thì không ai có quyền được thả hắn."

Ngao Hán nhanh chân bước ra ngoài, hai Long giác nam tử đi theo phía sau.

Ầm ầm! Trên đỉnh đầu một ngọn núi lớn lại rơi xuống.

……

Sau khi Nhân tộc trở về Trần Đô, một loạt mệnh lệnh đã được công bố. Khai thác Thủ Sơn Chi Đồng ở Thủ Dương Sơn, một trong những nơi phát nguyên của Nhân tộc. Khai thác Huyền Hoàng Chi Thổ ở Vạn Thọ Sơn, một trong những nơi phát nguyên của Nhân tộc. Bên ngoài Trần Đô dấy lên Nhân Đạo Chi Hỏa, vạn mộc chất đống thành hỏa sơn.

Thần Nông Thị đích thân leo lên hỏa sơn lấy Phục Hy bát quái để tạo trận, kết hợp Thủ Sơn Chi Đồng với Huyền Hoàng Chi Thổ, tập hợp huyết mạch của Nhân tộc để dẫn dắt số mệnh, luyện chế một kiện khí vận chí bảo đầu tiên của Nhân tộc, Bát Quái Tỏa Long Tỉnh. Lúc này, hắn sẽ lấy nó ra để đàn áp Long tộc.

Vào lúc Nhân tộc đang tập hợp sức mạnh của toàn tộc để luyện chế bảo vật thì Đông Hải cũng chẳng mấy yên bình.

Trong Đông Hải Long Cung, Ngao Hán ngồi xếp bằng trong một gian của đại điện, nhắm mắt tĩnh tọa, thần sắc lạnh lùng.

Cửa chính của đại điện vang lên một tiếng ‘kẽo kẹt’ rồi chậm rãi mở ra, Đông Hải Long Vương từ bên ngoài bước vào.

Ngao Hán lập tức mở mắt, đứng dậy chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến phụ hoàng!"

Lão Long Vương trực tiếp lạnh giọng nói: "Ta muốn hỏi ngươi, là ai xúi giục ngươi đi giao chiến với Nhân tộc?"

Ngao Hán sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Không có ai cả, ta chỉ là không thích nhìn Nhân tộc diễu võ dương oai ở địa bàn của Long tộc chúng ta, cũng không chịu được tộc khác chà đạp lên tôn nghiêm của Long tộc."

"Chút oan ức ấy mà ngươi cũng không nhịn được thì còn có thể làm được gì nữa? So với Đại ca của ngươi thì ngươi còn kém xa." Lão Long Vương thất vọng nói.

Ta không bằng con rồng vô lại kia? Trong lòng tức khắc tràn đầy lửa giận, Ngao Hán căm phẫn nói: "Phụ hoàng, Long tộc ta là cái gì? Là nhân vật chính đầu tiên của thiên địa trong hồng hoang, là bá chủ uy thế của hồng hoang, là kẻ đứng đầu Lân Giáp, vạn linh chi vương. Nhưng bây giờ thì sao? Một chủng tộc mới sinh hèn mọn mà cũng có thể tới uy áp với Long tộc, còn Long tộc ta đến động cũng không dám động, đường đường là Thái tử Long tộc lại đi nói năng khép nép lấy lòng, đây vẫn còn là Long tộc sao? Ta chính là muốn đánh, đánh cho ra phong thái của Long tộc ta, muốn chiến, chiến cho ra uy nghiêm của Long tộc, ta muốn khiến cho cái danh xưng Long tộc bá chủ lại một lần nữa vang vọng khắp hồng hoang."

Lão Long Vương nhìn Ngao Hán, nhất thời băn khoăn không biết nên vui mừng hay nên tức giận. Điều đáng mừng là hắn có tâm của một kẻ cường giả nhưng điều đáng giận là hắn coi thường hiện thực khách quan, xem thường đại cục.

Lão Long Vương xoay người bước ra ngoài, thất vọng nói: "Sau chuyện này, ngươi đi tới Thanh Long Giới đi! Mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi. Sau khi đi rồi thì đừng quay lại đây nữa."

Đại môn của cung điện đóng rầm lại một tiếng.

Ngao Hán đứng giữa đại sảnh, há miệng thở dốc, lẩm bẩm nói: "Các ngươi đã không còn là long nữa rồi, cứ đợi đấy! Ta đây nhất định sẽ tìm lại vinh quang cho Long tộc."

Trong cung điện đang bị phong bế, Ngao Hán xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một viên châu, viên châu nở rộ bạch quang mờ ảo bao phủ Ngao Hán, hắn lập tức thu nhỏ lại rồi biến mất bên trong đại điện, ngay cả Đông Hải Long Vương cũng không phát giác ra được.

Dưới bóng đêm tăm tối, bên ngoài Trần Đô là một mảnh đỏ rực, Bát Quái trận xoay tròn trên hỏa sơn. 'Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài' lấp lánh sinh huy, Thần Nông đang đứng trên hỏa sơn, vô số Nhân tộc đang quỳ lạy phía dưới.

Trên tường thành của Trần Đô, Huyền Đô đứng trong bóng tối thở dài một tiếng, trên trán mang theo vẻ lo âu. Bây giờ mọi chuyện đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của hắn, không thể tiếp tục như vậy được nữa, sau đó thân ảnh hắn lập tức biến mất.

Ở Đông Hải, tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều về lại đạo tràng của chính mình, không quan tâm đến chuyện của Đông Hải.

Phía trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm ngồi trên hòn đảo sát danh, từ xa nhìn về phía lục địa, đúng là một mảnh rối loạn! Kiếp trước trong truyền thuyết thần thoại chỉ để lại một câu 'Tinh Vệ lấp biển' nhưng không hề nhắc tới Nhân Long chi chiến!

Bình Luận (0)
Comment