Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400: Hạo Thiên Và Dao Trì Đến Tử Tiêu Cung

Chương 400: Hạo Thiên và Dao Trì đến Tử Tiêu Cung

Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

VIPTruyenGG.com, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Hạo Thiên vội vàng nói: “Dao Trì, chuẩn bị chút bàn đào để sư điệt mang về hiếu kính sư huynh.”

Dao Trì lập tức gật đầu mừng rỡ nói: “Được!”

“Không cần đâu sư thúc.”

Dao Trì đi xuống, thân thiết nói: “Sư điệt đừng từ chối, để chúng ta biểu đạt chút lòng biết ơn đi.”

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Sư điệt đi theo ta!” Dao Trì dẫn Bạch Cẩm đi ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.

Nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần tắt, ánh mắt dấy lên lửa giận, phẫn nộ nói: “Tây Phương Giáo, Xiển Giáo, thực sự cho rằng Thiên Đình ta dễ bắt nạt phải không? Thật sự cho rằng Hạo Thiên ta dễ nắm thóp phải không?” Hắn đứng trong Lăng Tiêu Bảo Điện, siết chặt nắm tay vang lên ‘ken két’.

Dao Trì Vương Mẫu dẫn Bạch Cẩm tới Bàn Đào Viên hái lấy toàn bộ Tử Văn Bàn Đào ngàn năm đã chín đưa cho Bạch Cẩm, sau đó đích thân tiễn Bạch Cẩm rời khỏi Thiên Đình.

Trước Đông Thiên Môn, một đầu Tế Yêu Khuyển đảo quanh dưới chân Dao Trì Vương Mẫu.

Dao Trì Vương Mẫu nói: “Hiếu Thiên, ngươi xuống hạ giới tìm kiếm Dương Giao và Dương Tiễn rồi bảo vệ an nguy của bọn hắn.”

Tế Yêu Khuyên dừng bước lại, ‘ấu ấu’ kêu lên hai tiếng rồi vọt thẳng ra ngoài Thiên Môn bay xuống hạ giới.

Dao Trì Vương Mẫu quay người đi vào Thiên Đình tiền vào bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện, nàng nhìn thấy Hạo Thiên Thượng Đế nghiêm nghị ngồi ngay ngắn liền chậm rãi nói: “Hạo Thiên!”

“Dao Trì, ta không nuốt trôi được cục tức này.”

“Bọn hắn đều là Thánh Nhân.”

“Tính toán Dao Cơ, tính toán cả Thiên Đình ta, mối thù này ta nhất định phải báo. Nếu không có Thông Thiên sư huynh thì Dao Cơ đã vẫn lạc, ngươi bảo ta nhịn như thế nào đây? Nếu lần này ta mà nhịn thì bọn hắn liền cho rằng Hạo Thiên ta dễ bắt nạt, e là lần tính kế sau sẽ tiếp tục rơi trên người ta.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?”

“Khi Bạch Cẩm gặp được loại tình huống này sẽ làm thế nào?”

Hai người liếc nhìn nhau rồi xông ra ba mươi ba trọng thiên tiến vào bên trong hỗn độn.

Bên trong hỗn độn, một tòa cung điện phiêu đãng, đại môn đóng chặt, trên bảng hiệu viết ba chữ ‘Tử Tiêu Cung’.

Trước khi Hạo Thiên và Dao Trì đi vào Tử Tiêu Cung đã biến thành hai đồng tử. Phịch! Bọn hắn quỳ gối trên bậc thang kêu lên: “Hạo Thiên/ Dao Trì bái kiến lão gia!”

Tử Tiêu Cung không hề có động tĩnh gì.

Hạo Thiên ngẩng đầu bi phẫn nói: “Chúng ta được lão gia ân điển cho chấp chưởng Thiên Đình, thủ tướng thiên địa. Từ lúc đảm nhiệm vị trí này cho đến nay, đệ tử đã hoàn thiện Thiên Đình, không dám lười biếng nhưng Nguyên Thủy sư huynh và hai vị sư huynh ở phía Tây ỷ ta tuổi nhỏ sức yếu mà tính kế khi nhục. Dao Cơ thiếu chút nữa đã vẫn lạc, Thiên Đình mất hết thể diện. Mong lão gia làm chủ cho chúng ta.”

Dao Trì cũng dập đầu lạy nói: “Cầu lão gia làm chủ cho chúng ta.”

Hạo Thiên nói: “Lão gia, chúng ta không cần tôn vị Thiên Đình chi chủ, mời lão gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra để chúng ta trở lại bên cạnh người, cũng tránh khiến Thiên Đình chịu mọi khuất nhục.”

Dao Trì cũng bái lạy nói: “Mời lão gia để chúng ta trở lại bên cạnh người.”

Hai đồng tử quỳ gối trước Tử Tiêu Cung dập đầu không ngừng.

Một lúc lâu sau: “Haizz…” Một tiếng thở dài vang lên từ bên trong Tử Tiêu Cung.

Hạo Thiên lập tức ngẩng đầu kích động nói: “Lão gia!”

Một giọng nói già nua truyền ra: “Hạo Thiên, ngươi muốn như thế nào?

Trong mắt Hạo Thiên lóe lên tia hung lệ, nói: “Nhân thủ trên Thiên Đình mệt rồi, cầu lão gia lệnh cho đệ tử Tây Phương Giáo và đệ tử Xiển Giáo đến Thiên Đình nhận chức tạo phúc cho hồng hoang.”

“Ta biết rồi, các ngươi đi đi!”

Hạo Thiên và Dao Trì bái lạy rồi cảm kích kêu lên: “Đa tạ lão gia!”

Bộp!

Bộp!

Bộp!

Hai người lạy ba lạy rồi đứng dậy đi về phía hồng hoang.

Một bên khác, sau khi Bạch Cẩm rời khỏi Thiên Đình liền đi tới Thủ Dương Sơn đưa cho Đại sư bá chút bàn đào.

Sau đó trực tiếp đi tới Côn Luân Sơn, đệ tử Xiển Giáo trên Côn Luân Sơn tề tụ lại đàm tiếu chuyện Dương Tiễn phá núi cứu mẫu thân.

Bạch Cẩm đi vào đạo cụng, cười nói: “Chào buổi sáng các sư huynh đệ!”

Chúng đệ tử Xiển Giáo lập tức im miệng, nhao nhao đứng dậy.

Quảng Thành Tử gật đầu nói: “Sư đệ đến Xiển Giáo ta làm gì vậy?”

“Đương nhiên là đến thỉnh an Nhị sư bá rồi.”

Bạch Cẩm đi về phía đám người Xiển Giáo, trong tay xuất hiện một cái giỏ, bên trong đặt từng quả Tử Văn Bàn Đào.

Thần sắc chúng đệ tử Xiển Giáo khẽ động, bọn hắn không có Tử Văn Bàn Đào.

Bạch Cẩm cầm một quả Tử Văn Bàn Đào đặt vào tay Quảng Thành Tử, nói: “Sư huynh cầm lấy đi.”

Sau đó tiếp tục chia bàn đào cho các sư đệ trong Xiển Giáo, cười nói: “Mọi người đều cầm lấy đi, đây là bàn đào chín ngàn năm trên Thiên Đình, là Tiên Thiên Linh Căn hiếm có trên hồng hoang, mọi người nếm thử đi.”

Chúng đệ tử Xiển Giáo tay chân luống cuống bị ép nhận lấy bàn đào. Mấy ngàn kỷ nguyên đến nay, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống cưỡng ép tặng quà như vậy. Rốt cuộc là nhận lấy hay không nhận lấy đây?

Một đệ tử Xiển Giáo đều được cho một quả bàn đào nhưng thoạt nhìn số lượng bàn đào bên trong giỏ không hề giảm bớt, phảng phất như lấy hoài không hết, cái giỏ này rõ ràng là một kiện Không Gian Tiên Khí.

Sau khi Bạch Cẩm chia bàn đào xong, thấm thía nói: “Các sư huynh sư đệ, ta không thể không nói với các ngươi vài câu.”

Bình Luận (0)
Comment