Quảng Thành Tử bình tĩnh nói: “Sư đệ có gì chỉ giáo?”
“Tu đạo trước tu tâm, sư bá dạy dỗ các ngươi đến cảnh giới hiện tại cũng không dễ dàng gì. Bây giờ các ngươi đều có năng lực rồi, cũng đã lập đạo trường ở bên ngoài nhưng hẳn vẫn nên thường xuyên trở về hiếu kính sư phụ.”
Quảng Thành Tử không vui nói: “Sao ngươi biết được chúng ta không trở về hiếu kính sư phụ?”
“Hằng năm ta đều đến đây thỉnh an sư bá nhưng chẳng có lần nào gặp được chư vị sư huynh sư đệ.”
Trong nháy mắt, chúng tiên Xiển Giáo sắc mặt tối sầm. Bạch Cẩm đáng chết!
Quảng Thành Tử nói: “Chúng ta là tu sĩ tu tiên vấn đạo, mỗi lần bế quan không tới một ngàn năm không ra.”
Từ Hàng cũng vội nói: “Nỗ lực tu hành mới là báo đáp tốt nhất cho sư phụ.”
Thái Ất Chân Nhân lạnh giọng nói: “Lúc chúng ta tới cũng không có nhìn thấy sư đệ.”
“Vậy chứng tỏ các ngươi đến ít quá. Mỗi năm ta đều ở lại Côn Luân Sơn hơn một tháng để hiếu kính sư bá. Nếu các ngươi thường xuyên đến đâu sao lại không gặp phải ta được chứ?”
Bạch Cẩm thấm thía nói: “Không nên lấy cớ quá bận rộn, Côn Luân Sơn cũng là nhà của các ngươi mà. Rảnh rỗi thì tìm thời điểm thích hợp dẫn đồ đệ về thăm thường xuyên một chút. Mang theo nụ cười, mang theo nỗi nhớ nhung đi cùng huynh đệ về thăm nhà. Sư phụ chuẩn bị lải nhải một chút, huynh đệ thu xếp một bàn cơm ngon, sau đó nói với sư phụ những phiền não trong tu luyện, rồi lại nói chuyện công việc với các sư huynh đệ.”
“Chư vị sư huynh đệ, lời ta nói tới đây thôi, các ngươi suy nghĩ cho tốt đi!”
Sau khi nói xong, Bạch Cẩm liền cười đi về phía Ngọc Hư Cung. Hắn đẩy đại môn cung điện ra đi vào, cung kính bái lạy nói: “Đệ tử bái kiến sư bá!”
Nguyên Thủy trên chủ vị ôn hòa nói: “Đứng lên đi!”
“Vâng!” Bạch Cẩm đứng dậy, cầm lấy giỏ trong tay nói: “Sư bá, đâu là bàn đào Thiên Đình tặng người, mong sư bá vui vẻ nhận lấy.”
Nguyên Thủy phất tay thu hồi nói: “Dao Cơ được ngươi cứu rồi.”
Bạch Cẩm gật đầu cung kính nói: “Vâng! Đệ tử phung sư mệnh cứu Dao Cơ phá hư mưu đồ của sư bá, mong sư bá thứ tội.”
“Tất nhiên ta biết là Thông Thiên gây nên. Hừ! Không có chút mắt nhìn đại cục nào.”
Bạch Cẩm cẩn thận nói: “Sư bá, người từng nói người sẽ không để ý việc ta ra tay.”
“Ta không để ý việc ngươi ra tay nhưng Thông Thiên là chủ của một giáo lại không có chút mắt nhìn đại cục, chỉ nhìn thứ trước mắt, không để ý đến thiên địa. Tầm nhìn nhỏ hẹp như vậy sao giáo hóa hồng hoang được chứ.”
Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư bá, lần này quả thực không thể trách sư phụ ta, trong đó còn có ẩn tình khác.”
“Hửm?” Nguyên Thủy khẽ nhíu mày.
“Khởi bẩm sư bá, qua sự suy tính của sư phụ ta, sự kiện Dao Cơ lần này có Tây Phương Giáo nhúng tay vào, mục đích là để cắt đứt tình nghĩa giữa Tam Thanh và Thiên Đình, làm giảm thực lực của phương Đông ta. Vì vậy sư phụ mới để ta ra tay cứu Dao Cơ, có chỗ đắc tội mong sư bá thứ tội.”
Nguyên Thủy nhìn về phương Tây nhíu mày nói: “Tây Phương Giáo mưu đồ à, chẳng trách Chuẩn Đề chủ động ra tay giúp ta ngăn cản Dao Trì.”
Bạch Cẩm nói: “Sư bá, sư phụ dặn dò đệ tử nhất định phải cứu Dao Cơ trong bí mật, vì vậy bây giờ chúng sinh hồng hoang đều nghĩ rằng Dao Cơ đã vẫn lạc, Thiên quy được gìn giữ, mưu đồ của Tây Phương Giáo cũng thất bại.”
“Vẫn coi như làm việc có chút chuẩn mực, cho nên bàn đào này là nhận lỗi sao?”
Bạch Cẩm liên tục gật đầu nói: “Vâng! Sư phụ ta nói sư bá rộng lượng lắm, chắc chắn người sẽ không để bụng những chuyện như này đâu, chỉ là bảo ta đưa tới một giỏ đào bày tỏ tâm ý.”
Nguyên Thủy hài lòng gật đầu: “Ừm! Coi như hắn còn biết chút tôn ti, nếu còn so đo với hắn nữa thì lại thành ta hẹp hòi.”
Bạch Cẩm mừng rỡ bái lạy: “Sư bá rộng lượng.”
Bạch Cẩm ở lại Côn Luân Sơn hơn một tháng, sau đó mới trở lại Kim Ngao Đảo.
Đại môn Bích Du Cung bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Bạch Cẩm thò đầu qua khe cửa cười hì hì kêu lên: “Sư phụ ơi…”
Thông Thiên ngồi trên chủ vị không vui nói: “Ngươi lăn vào đây cho ta!”
Bạch Cẩm mở rộng đại môn ra chậm rãi chạy vào, cười nói: “Sư phụ, đệ tử mới từ Thiên Đình trở về, có mang một ít đặc sản từ Thiên Đình về nữa.”
Trong tay hắn xuất hiện một cái giỏ, bên trong đó chất đầy bàn đào.
Thông Thiên tiện tay vung lên, bàn đào lập tức biến mất, hắn đánh giá Bạch Cẩm rồi không vui nói: “Cứu Dao Cơ rồi?”
Bạch Cẩm chạy lên ngồi trên bậc thang, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy! Nhờ có sơn thạch của Ngọc Kinh Sơn mà sư phụ ban cho, nếu không thì đệ tử làm gì có cơ hội ra mặt?” Hắn vừa nói vừa đấm chân cho Thông Thiên.
Thông Thiên không vui nói: “Đừng lừa gạt ta, ban đầu ngươi nói ai ngầu, bây giờ thì ngầu chỗ nào? Bá đạo chỗ nào chứ? Lưu truyền vô lượng kiếp mà ngươi nói đâu?”
Bạch Cẩm lập tức cười nói: “Sư phụ, ta lại nghĩ một hồi, nếu chúng ta quá bá đạo, quá ngầu thì không phải là Nhị sư bá cũng bị vả mặt sao? Làm như vậy thì không tốt cho lắm đâu nhỉ? Sư phụ, chúng ta đều là người một nhà, có phải chúng ta nên chừa cho Nhị sư bá chút mặt mũi hay không? Nhỡ đâu Nhị sư bá nổi giận thì không ổn rồi.”