Thông Thiên đánh giá Bạch Cẩm, cười ha hả nói: “Mấy ngày trước, người muốn vi sư dốc hết sức ép Nguyên Thủy chính là ngươi mà?”
Bạch Cẩm gật đầu trung thực đáp: “Vâng!”
“Bây giờ lại nói muốn khéo léo giữ chút thể diện cho Nguyên Thủy cũng là ngươi phải không?”
“Đúng rồi! Là đệ tử đó.”
Thanh âm của Thông Thiên bỗng đề cao lên, quát: “Nói thế nào cũng đều là ngươi, ngươi cảm thấy đùa giỡn vi sư vui lắm sao?”
Bạch Cẩm vội vàng nói: “Đệ tử nào dám chứ! Sư phụ người nghĩ xem, Đệ tử cứu Dao Cơ có thể giấu diễm được tiên thần khắp thiên hạ nhưng có thể giấu được Thánh Nhân sao? Bây giờ tất cả Thánh Nhân đều biết sư phụ chèn ép sư bá, hành đồn không nhìn đến Thiên ý vĩ đại như thế, vậy mà còn không tính là uy phong đại khí sao? Sư phụ, đệ tử bí mật ra tay cứu Dao Cơ cũng coi như là cho sư bá chút mặt mũi. Trong lúc sư phụ người uy vũ thì đồng thời cũng biểu lộ ra sự khiêm tốn của chúng ta.”
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Sư phụ, người nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của ta xem.” Bạch Cẩm mở to mắt nhìn Thông Thiên.
Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm một chút, nhìn kiểu gì cũng giống như một cái mặt quỳ, hắn liền nhấc một chân lên đá đi.
“A!” Một tiếng hét thảm truyền ra, một ngôi sao băng bay lên bầu trời Kim Ngao Đảo theo hình xoắn ốc, rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo đều ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt bọn hắn đều chứa đựng vẻ hâm mộ. Sự sủng ái của sư phụ đó!
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên trong Bích Du Cung: “Thông Thiên, đến Thủ Dương Sơn tụ tập.”
Nụ cười trên mặt Thông Thiên lập tức thu liễm lại, hắn sửa sang y phục một chút rồi bước ra một bước, thân ảnh liền biến mất trong nháy mắt.
Bên trong vườn trà Bát Cảnh Cung, Thông Thiên và Nguyên Thủy đi ra từ trong hư không. Bọn hắn liếc nhìn nhau rồi cùng ‘hừ’ một tiếng, sau đó đi đền phía dưới cây trà.
Thái Thượng đoan chính ngồi dưới cây trà nhìn về phía hai người thủy hỏa bất dung, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Người đại huynh là hắn thật mệt mỏi mà!
Nguyên Thủy và Thông Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn tạo thành thế chân vạc hình tam giác.
Thái Thượng cầm lấy ấm trà rót hai chén, hắn buông ấm trà xuống, hai tách trà liền dời đến trước mặt hai người Nguyên Thủy và Thông Thiên.
Nguyên Thủy nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi bất động thanh sắc buông tách trà xuống. Thật khó uống!
Thông Thiên uống một ngụm, nhíu mày nói: “Đây mà vị gì mà lạ vậy?”
Thái Thượng cười nói: “Đây gọi là Bàn Long Trà mà ta mới phát hiện gần đây, phong vị rất đặc biệt. Thế gian vạn vật giống như loại trà này vậy, có người thích, có người lạnh nhạt, cũng có người chán ghét.”
Thông Thiên hoài nghi nói: “Hương vị kỳ quái như vậy mà cũng có người thích sao?”
Thái Thượng cười ha hả nói: “Bạch Cẩm rất yêu thích Bàn Long Trà này, lúc rời đi còn mang theo hai cân trà.”
Nguyên Thủy nói: “Đại huynh triệu tập chúng ta đến đây có phải là vì chuyện Dao Cơ công chúa hay không?”
“Chỉ là đã rất lâu rồi không gặp hai vị huynh đệ nên rất nhớ mà thôi. Vì vậy hôm nay mới mời hai vị đến đây gặp mặt. Về chuyện của Dao Cơ, từ đầu đến cuối ta đều không nhúng tay vào, cũng không quá chú ý, hình như bây giờ đã kết thúc rồi nhỉ?”
Nguyên Thủy quay đầu nhìn Thông Thiên, Thông Thiên cũng quay đầu nhìn Nguyên Thủy, bốn mắt đối nhau.
Thông Thiên nở nụ cười đắc ý nhưng trong mắt Nguyên Thủy thì đây chính là nụ cười lấy lòng sau khi nhận lỗi.
Nguyên Thủy cũng lộ ra nụ cười, trong mắt Thông Thiên thì đây chính là nụ cười chịu thua.
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu nói: “Tam đệ đã trưởng thành, làm việc cũng có chừng mực hơn.”
Thông Thiên cười lớn, Nhị ca chịu thua rồi! Cách làm của Bạch Cẩm quả thực có thể giữ lại cho Nguyên Thủy chút mặt mũi. Lúc này hắn cười nói: “Nhị ca làm cũng không tệ, chỉ kém ta một bậc mà thôi.”
Nguyên Thủy trầm ngưng không nói, quả thực hắn không phát hiện ra thủ đoạn của Tây Phương Giáo. Thông Thiên đang nhắc nhở ta phải cẩn thận với Tây Phương Giáo sao?
Thái Thượng cười nói: “Huyền Đô.”
Huyền Đô bưng một nồi lẩu đi tới đặt trên bàn, sau đó lại bưng lên rất nhiều đồ ăn kèm.
Thái Thượng thả đồ ăn vào nồi lẩu, cười nói: “Từ lúc rời khỏi Côn Luân Sơn, đây là lần đầu tiên chúng ta tụ hợp với nhau ăn cơm.”
Nguyên Thủy cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy! Nồi lẩu này là do Bạch Cẩm phát minh ra, lúc ấy hắn nói nồi lẩu là công cụ giúp một nhà đoàn viên.”
Thái Thượng cũng ôn hòa gật đầu, cười nói: “Ba người chúng ta tề tụ, vừa hay rất phù hợp để ăn lẩu.”
Thông Thiên và Nguyên Thủy cũng bắt đầu động đũa.
Sau ba khắc, Nguyên Thủy đặt đũa xuống nhìn Thông Thiên nói: “Tam đệ, ngươi định xử lý vấn đề của Tiệt Giáo như thế nào?”
“Tiệt Giáo ta rất tốt!” Thông Thiên không thèm để ý nói.
Nguyên Thủy nghiêm túc nói: “Khí vận của Tiệt Giáo ngươi đã bị đệ tử xâm nhiễm, vậy mà ngươi còn nói rất tốt sao?”
Nguyên Thủy vừa mới nghiêm túc, trong lòng Thông Thiên liền nổi lên tâm lý phản nghịch,không vui nói: “Ta tự có tính toán của ta.”
Nhất thời, bầu không khí trong bàn cơm trở nên căng thẳng.
Nguyên Thủy nghiêm túc nói: “Ngươi thì có tính toán gì được chứ? Lúc trước ta đã nói đừng thu đồ đệ trắng trợn như vậy nữa, thế mà ngươi không nghe. Bạch Cẩm giúp ngươi mà ngươi cũng không quan tâm. Bây giờ đã phát triển đến tình trạng xấu nhất, ngươi còn có thể làm gì chứ?”
Thông Thiên giáo chủ trầm ngưng không nói.