Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nói: "Thủ Dương Sơn!"
Chiến ý lập tức tụt xuống.
Vũ Dực Tiên rụt cổ lại nói: "Đánh không lại đâu!"
Ô Vân Tiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đệ tử Nhân Giáo đã chọc giận sư huynh?"
Triệu Công Minh cũng nhanh chóng nói: "Sư huynh nghĩ lại đi! Thủ Dương Sơn chính là đạo trường của Thánh Nhân."
"Ai nói ta sẽ đánh Thủ Dương Sơn?"
Mọi người đều nhìn Bạch Cẩm, không phải ngươi vừa nói sao?
Bạch Cẩm tức giận nói: "Đừng có suốt ngày đánh đấm, chúng ta phải nói chuyện văn minh theo kiểu mới. Hôm nay rảnh rỗi cùng ta đi thăm hai vị sư bá."
Trong đầu mấy vị sư huynh sư đệ đều dâng lên sự nghi ngờ, đột nhiên đi thăm sư bá làm gì? Nhưng tất cả đều đáp lại: "Vâng!"
Bạch Cẩm hỏi: "Có mang lễ vật theo không?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Vậy thì mau chuẩn bị đi. Không cần quá quý giá, chỉ cần thể hiện tâm ý của mình là được."
"Vâng!"
"Vâng!"
Thạch Cơ, Triệu Công Minh và những người khác đều đáp lại, nhanh chóng trở về để chuẩn bị lễ vật.
Một lúc sau, một nhóm người đã chuẩn bị lễ vật lũ lượt rời khỏi Đông Hải, đi về phía Thủ Dương Sơn.
Sau khi đại đội chấp pháp rời đi, Tiệt Giáo lại âm thầm dậy sóng giống như một con thần thú sổ lồng.
Bạch Cẩm đưa Thạch Cơ, Triệu Công Minh và những người khác đến Thủ Dương Sơn bái kiến Thái Thượng Thánh Nhân, mọi người nhận được sự động viên của Thái Thượng sư bá.
Sau đó lại bái kiến Nguyên Thủy Thánh Nhân, được Nguyên Thủy Thiên Tôn khích lệ một phen.
Sau đó lại đến Địa Phủ bái kiến Bình Tâm nương nương, rồi lại đi đến Oa Hoàng Cung bái kiến Nữ Oa nương nương. Mặc dù hai vị nương nương không nhúng tay quá nhiều vào chuyện Phong Thần nhưng tục ngữ đã nói không lo ít chỉ sợ chia không đều, tục ngữ còn nói lịch sự cũng không mất gì cả. Giữ quan hệ tốt với hai vị nương nương đúng là không sai.
Vòng cuối cùng, Bạch Cẩm mới đưa bọn họ trở về Tiệt Giáo, đại đội chấp pháp trở về vị trí cũ. Các vị sư huynh sư muội lại một lần nữa nảy sinh lòng sùng bái với vị ngoại môn Đại sư huynh này. Người đang trò chuyện vui vẻ với Thánh Nhân, ngoại trừ ngoại môn Đại sư huynh của bọn họ thì còn ai vào đây!
Ba người Bạch Cẩm, Tinh Vệ và Long Cát đi về phía Tam Quang Tiên Đảo.
Tinh Vệ như có điều suy nghĩ nói: "Sư phụ, ngươi dẫn bọn ta đi bái kiến hai vị sư tổ là muốn cầu cho bọn ta một con đường sống ở trong lượng kiếp sao?"
Bạch Cẩm gật đầu, mỉm cười nói: "Cái đầu nhỏ của ngươi ngược lại rất hữu dụng. Dẫn các ngươi đi làm quen cũng tốt cho việc trải đường sau này."
Long Cát ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nói: "Sợ cái gì? Thực lực của sư huynh sư đệ Tiệt Giáo chúng ta là tốt nhất trong số các đại giáo. Sư phụ tùy ý mời ra một vị trong đại đội chấp pháp cũng có thể tiêu diệt Xiển Giáo và Tây Giáo."
Bạch Cẩm cảm khái nói: "Chính vì quá mạnh nên mới khiến ta lo lắng!" Mạnh thì có thể mạnh hơn được Thánh Nhân không?
Long Cát và Tinh Vệ bối rối, sao sư phụ lại lảm nhảm thế này, không hề lanh lẹ chút nào.
Ba người Bạch Cẩm đi lên Tam Quang Tiên Đảo, Dương Giao chạy ra khỏi khu rừng, 'bịch' một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Cẩm, dập đầu kích động kêu lên: "Đa tạ sư phụ! Ân tình của sư phụ, đệ tử vĩnh viễn không quên."
Bạch Cẩm cười nói: "Biết hết rồi chứ?"
Dương Giao ngẩng đầu, kích động gật đầu, cảm kích nói: "Cữu cữu đã nói hết với ta, sư phụ đã cứu mẫu thân ta, hơn nữa muội muội ta cũng chưa chết, nàng đã được cữu mẫu gửi đến Oa Hoàng Cung, tránh khỏi tai kiếp nhân quả của hồng hoang."
Bạch Cẩm đưa tay ra đỡ Dương Giao lên, nói: "Ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên ta sẽ nghĩ cho ngươi. Năm đó, mẫu thân ngươi làm sai nhưng cữu cữu ngươi cũng đã cố gắng hết sức. Sư phụ chỉ mong ngươi và cữu cữu ngươi hoá giải hiềm khích, nhận được hơi ấm của tình thân."
"Vâng, bây giờ đệ tử rất biết ơn cữu cữu."
Bạch Cẩm cười nói: "Vậy thì tốt, chuyện này vẫn chưa công bố ra ngoài. Nếu như tin tức mẫu thân ngươi còn sống bị truyền ra ngoài thì không có lợi cho Thiên Đình."
Dương Giao kiên định gật đầu nói: "Đệ tử đã hiểu, đệ tử sẽ không gây phiền phức cho cữu cữu."
Bạch Cẩm nhẹ nhõm nói: "Ngươi nghĩ như vậy là rất tốt, điều đó chứng tỏ ngươi cũng đã trưởng thành."
Dương Giao giơ tay gãi gãi đầu, cười ngây ngô một tiếng.
Long Cát bên cạnh kỳ quái nói: "Vậy sau này ta gọi ngươi là đệ đệ hay là sư điệt?"
Dương Giao ngây người, lập tức cười nói: "Ngươi muốn gọi thế nào cũng được."
Long Cát cười haha nói: "Vậy ta sẽ gọi ngươi là sư điệt! Ta không quen thuộc lắm với Thiên Đình."
"Vâng, sư cô." Dương Giao đáp lại một tiếng.
Bạch Cẩm cười nói: "Được rồi, các ngươi tự mình đi trước đi! Vi sư còn có việc phải làm."
Long Cát tò mò hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì sao?"
"Đi bái kiến sư phụ."
Bạch Cẩm bay khỏi Tiệt Giáo bay đến Kim Ngao Đảo, sau đó đi theo sự dẫn dắt của Thủy Hoả đồng tử bước vào trong một toà đại điện. Trong đại điện, Thông Thiên giáo chủ đang ngồi uống rượu một mình.
Bạch Cẩm phất tay, Thủy Hoả đồng tử lập tức cung kính lui xuống, vị ngoại môn thủ đồ này mình không thể chọc nổi.
Bạch Cẩm bước tới, cười nói: "Sư phụ, ngươi uống rượu sao không gọi ta? Ngươi đưa rượu ngon tới, đệ tử đưa món ngon tới, chúng ta ghép lại làm một bàn!"